Niềm Đau Nào Hơn Mất Mẹ
 
Đêm đã khuya,
Đèn đường khi mờ khi tỏ
Chữ nhạt mờ thấm nỗi buồn dâng... Lệ nhòa!
Bên ngoài,
Đêm không ánh trăng
Trời Đông về nhớ Mẹ giá băng
Còn đâu lời Mẹ dỗ dành ngày xa xưa ấy

Con nơi này
Mẹ bên kia thành phố
Thật gần
Sao như đại dương biền biệt đôi bờ!
Gọi Mẹ!
Vang vọng đêm đêm
Theo gió triền miên nỗi nhớ
Trời cao! Sao nỡ đoạn đành!

Con biết có ngày
Mẹ sẽ ra đi
Nhưng chúng con chưa cam lòng chấp nhận
Nhìn Ba
Ngày càng héo hắt héo hon
Như cây cổ thụ mỏi mòn trời đông
Lặng nhìn lá rụng đầy sân
Để lòng quặn thắt, ngấn sầu lệ rơi!

Mẹ ơi, Mẹ có nghe chăng!
Nỗi buồn chôn chặt, trĩu nặng hồn đau
Mẹ ơi! Không nỗi khổ nào
Như chim con kêu gào mất Mẹ
Mẹ nằm im
Như pho tượng, hay đợi chờ giấc ngủ triền miên
Đường trần lắm nỗi truân chuyên
Mẹ về tiên cảnh sương triền non cao
Khóc cho vơi nỗi khúc sầu
Chúng con mất Mẹ đội màu trắng tang
 
Chút tro tàn của Mẹ
Hư vô không sắc
Bóng Mẹ hiền dìu dặt chín tầng cao
Lòng thương nhớ Mẹ dạt dào
Niềm đau mất Mẹ gởi vào hư không....
Songthy
 
mai trung thu christies f1

Tranh Mai Trung Thứ

Tháng Năm Nhớ Má

Tháng Năm nắng đổ trưa hè
Lòng con nhớ quá tiếng ve quê nhà
Nhớ lời má hát ơi à
Ru con tròn giấc ngọc ngà thần tiên

Oằn vai gánh những ưu phiền
Nụ cười má thật dịu hiền bao dung
Dẫu cho giông gió bão bùng
Vòng tay má vẫn tột cùng ấm êm

Tiếng mưa tí tách rơi thềm
Hòa lời ru má cho mềm lòng con
Trải bao sông cạn đá mòn
Những cung bậc ấy vẫn còn mọi khi

Từ ngày má bỏ con đi
Đón ngày Từ Mẫu chẳng gì buồn hơn
Tháng Năm nắng đổ trong hồn
Con nghe gió rít chập chờn đông sang.

Songthy