Nghe, biết mà vẫn chưa buông
Chuốc thêm phiền não mang buồn vào thân
Đạo, đời quyện chữ phân vân
Đời, đạo sao được cân phân vẹn toàn!?
Vô minh cuộc sống lo toan
Chỉ làm ta lại hao mòn chính ta
Lá vàng mây trắng bay xa
Vô thường một kiếp ta bà nhẹ tênh
Trong ta biển rộng mông mênh
Buông trôi giòng lệ để quên luỵ phiền
Buông cho tâm sáng an nhiên
Buông sống tự tại tịnh yên mỗi ngày
Nghe chuông tỉnh thức vọng lay
Thả hồn theo áng mây bay ngang trời
Tâm nguyên sơ chẳng di dời
Bỏ buông buông bỏ sự đời sắc không…

Nhược Lan


