Em hỏi anh lẳng lơ sao lại xấu?
Dẫu văn thơ hay cuộc sống ngoài đời
Anh nheo mắt, nhìn em cười không nói
Em thẹn thùng bước vội dáng lẳng lơ
Anh có biết lẳng lơ tuyệt vời lắm!
Tánh trời cho để tô thắm cuộc đời
Để tình ta thêm thắm thiết lên ngôi
Cho đôi trái tim hòa chung nhịp sống
Thiên đường đó nhìn đôi môi mọng đỏ
Miệng cười yêu như đợi nụ hôn môi
Mắt đưa tình làm thổn thức hồn thôi
Kìa suối tóc bay phiêu bồng trong gió
Dáng em ngồi dịu dàng bên khung cửa
Mắt mơ màng quyện theo bước anh đi
Chung rượu tình cùng ai muốn nâng ly
Người đứng đó chồn chân nhìn ngây ngất
Anh biết không lẳng lơ là thế đó!
Đẹp như ngày vừa rạng ánh bình minh
Làm không gian đứng lặng ngẫn ngơ nhìn
Nhưng anh nhé! Chỉ mình anh thôi đó!
Đêm ấp má, gối đầu tình lơ lẳng
Ai lại không, có giây phút lẳng lơ?
Chồng yêu nhiều vì dáng em lơ lẳng
Nhớ! Lẳng lơ! Lơ lẳng! Chỉ riêng . . . chồng.
Songthy