Mười năm rồi anh nằm yên dưới mộ
Anh đã về nơi vĩnh cửu hư vô
Cát bụi hồng trần lưu luyến khăn sô
Em vẫn đó chơ vơ tình thiếu phụ
Nắng lên rồi em bên song vắng lặng
Con ngoan hiền khép nép đến bên em
Chiếc khăn tay con thấm lệ mi hoen
Mười năm chẳn vẫn thèm vòng tay ấm
Bên mộ anh, em giấu buồn nuốt lệ
Mối tình sầu anh ngự mãi tim em
Như trăng khuya soi dõi bước trong đêm
Như nắng ấm dịu êm vào ban sáng
Anh như gió phiêu bồng lùa mây xám
Là bếp hồng sưởi ấm lúc đông sang
Là thu mơ nhặt từng chiếc lá vàng
Khi tỉnh mộng bàng hoàng đâu chẳng thấy
Bóng thời gian khua nhịp tim vụng dại
Con thoi đời bao lần rẽ sang đông
Con ngày nào nay như đóa hoa hồng
Chỉ thiếu anh thuở bồng con còn bé
Mười năm rồi chân trời sao chẳng hé
Để lòng em san sẻ chút dư hương
Nấm mộ kia nằm lặng lẽ như dường
Sao hoang vắng! Ôi sao buồn hoang vắng
Anh xa rồi em bơ vơ ở lại
Anh chỉ về trong giấc mộng đêm dài
Dưới mộ sâu nghìn thu giấc ngủ say
Anh vẫn sống trong em và mãi mãi
Gửi đến anh người nằm nơi đáy mộ
Đóa hoa lòng còn say ngát hương yêu
Khi bên anh, dù đã nói thật nhiều
Nhưng còn thiếu một điều.. em chưa nói.