Đêm đã khuya,
Đèn đường khi mờ khi tỏ
Chữ nhạt mờ thấm nỗi buồn dâng . . . Lệ nhòa!
Bên ngoài,
Đêm không ánh trăng
Trời Đông về nhớ Mẹ giá băng
Còn đâu lời Mẹ dỗ dành ngày xa xưa ấy
Con nơi này
Mẹ bên kia thành phố
Thật gần
Sao như đại dương biền biệt đôi bờ!
Gọi Mẹ!
Vang vọng đêm đêm
Theo gió triền miên nỗi nhớ
Trời cao! Sao nỡ đoạn đành!
Con biết có ngày
Mẹ sẽ ra đi
Nhưng chúng con chưa cam lòng chấp nhận
Nhìn Ba
Ngày càng héo hắt héo hon
Như cây cổ thụ mỏi mòn trời đông
Lặng nhìn lá rụng đầy sân
Để lòng quặn thắt, ngấn sầu lệ rơi!
Mẹ ơi, Mẹ có nghe chăng!
Nỗi buồn chôn chặt, trĩu nặng hồn đau
Mẹ ơi! Không nỗi khổ nào
Như chim con kêu gào mất Mẹ
Mẹ nằm im
Như pho tượng, hay đợi chờ giấc ngủ triền miên
Đường trần lắm nỗi truân chuyên
Mẹ về tiên cảnh sương triền non cao
Khóc cho vơi nỗi khúc sầu
Chúng con mất Mẹ đội mầu trắng tang
Chút tro tàn của Mẹ
Hư vô không sắc
Hư vô không sắc
Bóng Mẹ hiền dìu dặt chín tầng cao
Lòng thương nhớ Mẹ dạt dào
Lòng thương nhớ Mẹ dạt dào
Niềm đau mất Mẹ gởi vào hư không . . .
Songthy