Cô mèo nhỏ ngồi bên khung cửa nhỏ
Chiếc đuôi cong ngoe nguẩy nói thay lời
Tiếng meo meo trong vắt giữa làn hơi
Niềm vui có trong đời không nghĩ ngợi
Cô mèo nhỏ ngồi bên khung cửa nhỏ
Cúi đầu buồn nhưng chẳng biết vì sao
Trời bao la, lặng lẽ những sắc màu
Vẫn ngoan ngủ lúc vào đêm mỗi tối
Cô mèo nhỏ ngồi bên khung cửa nhỏ
Nũng nịu hờn nheo mắt ngọc làm duyên
Chân bước đi êm nhẹ dáng ngoan hiền
Chợt ngoảnh lại như nhớ quên chốn cũ
Rồi một hôm thấy trống trơn khung cửa
Lòng sũng buồn thêm ray rứt điều gì
Nhớ làm sao ánh mắt đến dáng đi
Yên ắng quá tiếng meo meo đâu nhỉ!
Chợt thoáng thấy cô nằm ngoài khung cửa
Trên thảm cỏ xanh giữa những cành hoa
Thật an nhiên và trông rất hiền hoà
Mắt đã khép, rời xa đời một kiếp
Chữ vô thường có từ muôn kiếp trước
Nghe ngậm ngùi theo mỗi bước chân đi
Ta và cô thân phận có khác gì
Như cát bụi đến đi trong lặng lẽ.
Songthy