PSSC2017    PSSC2016    PSSC2015

 

nu cuoi toa nang 1

Nụ cười giòn nắng lung linh
Người bên bờ nhớ bình minh lụi tàn
Nắng giòn đâu? trăng mờ dần!
Khác gì người mộng ôm chầm lấy trăng!
Hóa ra mộng thực cầm bằng
Chỉ là hư ảo như đàn vô âm
Thơ phải sáng như minh tâm
Ngày đêm phân rõ đêm trăng nắng ngày

Câu thơ như ngọn gió say
Làm sao cản được mây bay ngang trời.
Tuý Hà

Mộng tình lạc ý chơi vơi
Như thơ lạc vận rối bời gió say
Tiếng cười giòn vạt nắng mai
Hỏi sao gió vẫn ai hoài vì trăng

Mây che khuất nẻo cung hằng
Cô đơn nắng lại trở trăn riêng mình
Làm sao giải thích chữ tình!
Hỏi trăng hỏi gió lặng thinh cuối trời!

Đêm mơ gối mộng rã rời
Ý trong thơ sáng... không lời thật chân
Gửi tình theo áng phù vân
Kết từng con chữ bâng khuâng tháng ngày.
Songthy

Đêm trăng nhìn cánh vạc bay
Giật mình mới nhớ nắng ngày đã xa
Cắn giòn vệt sáng quanh ta
Còn nghe tiếng nấc hôm qua khóc chiều

Vui đời "rêm mé đìu hiu"
Bông hoa, lá cỏ... ít nhiều hơi sương
Gió còn rối nắng tình nương
Thấy trăng quấn lụa ôm thương bạt ngàn

Tình đời đêm lại, ngày sang
Say trăng hay nắng cũng quàng vai thôi
Câu thơ tim óc thật lời
Ghét, thương... hai phía nụ cười giòn môi!
Phạm Tương Như

Mong manh sợi nắng lẻ loi
Trưa hè mà ngỡ giữa trời lập đông
Nắng không tô má ai hồng
Nắng chẳng sưởi ấm cõi lòng quạnh hiu

Để phượng tan tác trong chiều
Cánh tầm xuân cũng liêu xiêu ngả vàng
Nụ cười em gọi nắng sang
Cho không gian chợt rộn ràng tiếng ve
Dương Thượng Trúc

Nón nghiêng che buổi chiều hè
Rưng rưng giọt nắng buồn le lói tàn
Con thuyền xưa đã sang ngang
Giữa mênh mông vẫn còn vang tiếng cười

Người đi thì đã đi rồi
Còn nghe đâu đó giọng cười giòn tan
Nắng reo giữa bóng chiều tàn
Nghĩ thương em bậu nơi ngàn dặm xa.
Nguyễn Đức Nhơn