PSSC2017    PSSC2016    PSSC2015

Nói Với Vĩnh Long

Đã lâu rồi không về lại Vĩnh Long
Những dấu tình xưa có còn không nữa
Hay bị thời gian xói mòn gội rửa
Trơ phận buồn lạnh lẽo dưới mưa tuôn

Em có còn nét son hồng bồi hổi
Trên môi hôn cứu rỗi một linh hồn
Kỷ niệm nào hạ cánh xuống hoàng hôn
Ở đâu đó bên nỗi lòng góc phố

Bài tình ca anh viết sai nhiều chỗ
Thì làm sao giữ mãi được hẹn hò
Khóc hay cười chỉ là phút vu vơ
Cám ơn em những ngày ta gặp gỡ

Em có gặp hoàng hôn về đâu đó
Nói giùm ta còn nợ với Long Hồ
Một bài thơ và một tình thơ
Một khoảng mộng mơ bên trời nhung nhớ

Bùi Nguyên Bằng

VinhLong

Gửi Người Viễn Xứ!

Người lâu rồi, không về thăm đất Vĩnh
Nay chạnh lòng chợt nhớ dấu tình xưa
Sợ thời gian cùng dâu biển gió mưa
Xóa nhòa đi cả khung trời kỷ niệm

Đã phai rồi nét phấn son trang điểm
Biết làm sao cứu rỗi được linh hồn
Ký ức buồn hạ cánh buổi hoàng hôn
Như cơn mưa ướt dầm nơi góc phố

Con đò duyên chẳng tìm về bến đỗ
Cung bậc sai nên trót lỡ hẹn hò
Hãy quên đi những mộng mị vu vơ
Của thuở nào khiến xui ta gặp gỡ

Dòng sông xưa vẫn hoàng hôn ráng đỏ
Bến Long Hồ con nước vẫn như mơ
Nợ nần chi đâu, khúc hát vần thơ
Vì tất cả chỉ còn là kỷ niệm.

Tóc dài đất Vĩnh