Cố Nhân!
Chiều nghiêng quán trọ dừng chân
Nhớ làn tóc rối bâng khuâng bước đường
Mưa rơi hạt nhớ sợi thương
Như điều giản dị anh dường yêu em
Đêm mơ trải mộng êm đềm
Ngụm thơm nở cánh hoa thềm môi ngoan
Ngỡ như lạc lối hồng hoang
Tim rung điệu nhớ dịu dàng chơi vơi
Vẫn còn chung một bầu trời
Mà sao khoảng cách lại vời vợi xa
Tình ta giờ đã phai nhòa
Hay người xưa đã... đã là cố nhân!
Songthy
Tranh Lâm Chiêu Đồng
Hỡi Cố Nhân!
Nắng đã về chưa hỡi cố nhân
Cho anh chết đứng biết bao lần
Vạt nắng khua giòn theo dáng bước
Em đến nên vàng trải dưới chân
Tháng Sáu trời mưa nhớ cố nhân
Rưng rưng từng giọt lệ ân cần
Mắt xưa em khóc đời giông bão
Giọt ngắn dài lau ướt chéo khăn
Nắng phai chiều xuống cố nhân ơi!
Những mong thơ hát khúc yêu đời
Và em theo gió về trong mộng
Giòn tiếng pha lê ngất nụ cười
Ai biết lòng anh nhớ cố nhân
Lững tha lững thững với phong trần
Đêm qua trăng khuyết vào huyệt mộ
Khóc cõi mù sương lạnh gối chăn
Từ thuở nào anh đã yêu em
Tuần hoàn muôn lẽ sống trong tim
Để nghe hơi thở trầm hương ấy
Chưa thể hôn mà thơm mỗi đêm!
Đêm đã nghìn thu gọi cố nhân
Bóng ai hay lá lúc xa cành
Và anh như gió mùa trăn trở
Thôi cũng rồi duyên nợ phù vân.
Phạm Tương Như
30/05/2018
Thơ cảm tác từ "Cố Nhân" của Songthy