Chiều rơi bên tách cà phê
Tâm tư lắng đọng, tỉnh mê tự tình
Bàn nầy không chỉ riêng mình
Có thêm chiếc ghế lặng thinh chờ người
Chờ cho thêm một nụ cười
Để lòng ấm áp, đất trời cũng vui
Ráng chiều nuối tiếc khôn nguôi
Như còn vương vấn tiếng cười của ai
Dòng đời thay đổi đổi thay
Nụ cười ánh mắt tháng ngày còn đây
Tình sầu treo ngọn cỏ may
Vẽ vời hạt bụi lấp đầy yêu thương
Cà phê vị ngọt không đường
Chiều rơi chậm xuống dễ thương dường nào
Ừa, nghe lòng lại nao nao
Tình đời tình bạn tình trao riêng người...
Nhược Lan