Con gọi Má với niềm tin thương kính
Vào một đêm ánh trăng sáng lung linh
Kể chuyện buồn vui cay đắng cuộc đời
Qua phôn chỉ nghe vọng âm lời gió
Em gọi anh ngày tình nhân lãng mạn
Nhắc anh nghe, tình hoa nở bạt ngàn
Nhớ không anh, bao kỷ niệm dịu dàng!
Qua phôn chỉ nghe vọng âm lời gió
Ta gọi biển trong niềm tin ước vọng
Người yêu người chân thật, có hay không?
Như biển xanh yêu bãi bờ cát rộng
Qua phôn chỉ nghe lời gió vọng âm
Gọi Việt Nam trong nỗi buồn trăn trở
Tiếng Việt đánh vần, chữ viết đề thơ
Sao bây giờ nghe ngược ngang ngọng nghịu
Như sóng nhiễu âm ngăn tiếng vọng về
Lời gió qua phôn nói hoài không hết
Đường về quê xa lắc cuối chân mây.
Nhược Lan
Thà qua phone chỉ nghe lời gió
Còn hơn lơ lớ giống ba Tàu
Giáo dục nước mình dạy để ngu
Chữ Việt mất, nước Việt sẽ mất
Chế độ mong nô lệ phương Bắc
Biển đảo, khu kinh tế thị trường
Chứng cớ rõ ràng, họa diệt vong
Ai cũng biết... thờ ơ như gió
Thà như Mẹ và Anh thiên cổ
Khỏi đau lòng nước mất nhà tan
Nước điêu tàn, dân tộc lầm than
Việt Nam không còn trên thế giới
Nghe tiếng gió vì thân ta chùm gởi...
Còn hơn lơ lớ giống ba Tàu
Giáo dục nước mình dạy để ngu
Chữ Việt mất, nước Việt sẽ mất
Chế độ mong nô lệ phương Bắc
Biển đảo, khu kinh tế thị trường
Chứng cớ rõ ràng, họa diệt vong
Ai cũng biết... thờ ơ như gió
Thà như Mẹ và Anh thiên cổ
Khỏi đau lòng nước mất nhà tan
Nước điêu tàn, dân tộc lầm than
Việt Nam không còn trên thế giới
Nghe tiếng gió vì thân ta chùm gởi...
Phạm Tương Như