Hạ từ một thoáng Thu sang
em ngồi lặng lẽ chờ hoàng hôn lên
chiều mang nỗi nhớ không tên
đêm khuya rơi giọt lệ mềm ướt môi
Chao ôi! nhớ quá đi thôi
đèn chong thức đợi bóng người từng canh
ngoài kia xào xạc lá cành
nội phòng ảo ảnh bên mành hắt hiu
Vo tròn nỗi nhớ chắt chiu
gởi vào đêm lạnh tịch liêu riêng mình
chập chờn bóng lại nhập hình
vỡ bờ ảo mộng cõi tình gọi khan.
Nhược Lan