Phận con người nhỏ nhoi như cây cỏ
Kiếp nhân sinh vô số nỗi ưu tư
Như vầng dương kia, bình minh rực rỡ
Sau hoàng hôn là bóng tối mịt mù
Mái tóc xanh theo tháng năm điểm bạc
Nét tươi vui trải sương gió nhạt nhòa
Những yêu thương tưởng gần trong gang tấc
Thoáng chốc thôi tất cả vụt bay xa
Con thuyền đời âm thầm trôi lặng lẽ
Sẽ trôi qua bao bờ bến thác ghềnh
Chở chuyên chi thêm những điều nặng nhẹ
Để hồn thong dong ngày tháng lênh đênh
Kẻo mai kia, đến một ngày nào đó
Lòng ngậm ngùi tiếc nhớ chuyện vu vơ
Như lá hoa ngậm ngùi thương cây cỏ
Thuyền trôi xa, vẫn nhớ mãi bến bờ.
Songthy