Ba thương yêu,
Ngày nào má đã đi xa!
Để ba một bóng thân già quạnh hiu
Chiều chiều ba nhớ chiều chiều
Nhớ về kỷ niệm bao điều luyến lưu…
Hôm nay thời tiết thật đẹp và ấm áp hơn những ngày trước, đêm nay trăng cũng sáng hơn vì là ngày Rằm Tháng Giêng...
Thế nên đêm nay… sau hơn mười năm thương nhớ mỏi mòn, Ba quyết định đi gặp Má, phải không Ba? Lẽ ra chị em con phải vui chớ sau tụi con lại khóc như thế nầy!? Ba biết không, tụi con khóc là vì biết mình sẽ vĩnh viễn không còn được thấy và được ôm Ba nữa, và sẽ trở thành con mồ côi. Dù ở tuổi bao nhiêu, khi biết mình "mồ côi" vẫn cảm thấy mất mát và buồn tủi lắm!
Mặc dù các em và con đã chuẩn bị sẽ có ngày nầy, nhưng sao vẫn ngỡ ngàng và không muốn chấp nhận đây là sự thật. Vì thời gian gần đây con và Thủy thấy nét mặt Ba rất vui và hay cười nữa dù có ốm hơn, nên không nghĩ Ba ra đi nhanh như thế.
Có lần hai chị em con hỏi:
- Sao lúc nầy Ba vui vậy?
Ba cười rồi trả lời:
- Nhờ Ba bệnh, nên những ngày Tết nầy Ba có một lúc hai cô con gái bên cạnh săn sóc, nên Ba vui.
"Nhờ Ba bệnh"... Ba nói thật vô tư, nhưng tim con rạn nứt, vì hiểu ý nên thương Ba của con nhiều nhiều hơn.
Hai chị em con đang xếp ngay ngắn lại quần áo và những đồ dùng thường ngày mà Ba thích, để Ba mang đi theo khoe với Má.
Ba cho con nói lời xin lỗi với Ba, vì con còn nợ Ba nhiều lắm. Nếu có kiếp sau, con vẫn ước muốn làm con gái của Ba Má, để được chăm sóc và đền bù cho Ba Má những gì thiếu sót của kiếp nầy. Cầu nguyện Ba đi bình an và không còn vướng bận những buồn vui, khổ ải nơi cõi ta bà nầy.
Cho con tâm sự lần cuối để tiễn Ba đi nghe Ba
Ba ơi!
Tâm bút nầy con viết hơn mười năm trước đây...
Từ những ngày chúng con còn có đủ đầy tình thương yêu của ba và má.
Cứ mỗi độ Xuân về, hay những dịp có lễ báo hiếu Phụ Mẫu, con lại thấy lòng dâng lên bao nỗi niềm xúc động. Và vẫn thấy rằng những gì con viết ra chỉ ví bằng vệt sáng của con đom đóm trước hào quang của vầng thái dương.
Năm tháng cứ lặng lờ đi qua trong đời, con người sinh ra lớn lên cho dù có thiên tài, thiên năng, vạn năng, rồi cũng bị cuốn hút vào quỹ đạo của thời gian. Đến một ngày nào đó khi "chân mỏi, gối chùn", ngẫm lại cuộc đời mình đã đi qua, soi gương thấy tóc đã điểm sương. Thì ra, dòng sông thời gian đã cuốn trôi, xói mòn tuổi trẻ, sức khỏe... không từ một ai. Mà ở tuổi của ba vào thời thất thập, thì càng dễ bị con sóng thời gian cuốn nhanh và dễ bị nhận chìm hơn.
Ba còn nhớ không, mới ngày nào mọi người gặp đều khen là ba còn "phong (độ)", nhưng cách nay mấy năm ba phải vào nhà thương điều trị vì bệnh tim, sau đó sức khỏe của ba không còn được như xưa. Vì vậy, ba phải cố gắng sinh hoạt, năng động để tránh cơn bệnh tái phát.
Có phải vì ba Yêu quá nhiều nên trái tim mệt mỏi không ba? Con chỉ nghĩ cho vui vậy thôi. Chớ nếu con hỏi chắc ba sẽ cười xòa mắng "Con nhỏ này!". Nhưng ba này, chúng con chỉ còn "chút" ba má, nên ba ráng giữ gìn sức khỏe.
Con biết ba hay giấu chúng con vì không muốn các con lo lắng. Mỗi khi ba bị bệnh, hễ con hay các em có hỏi thì ba lúc nào cũng nói:
- "Ba có sao đâu!"
Tính ba là vậy, không muốn con cái phải nhọc lòng vì mình. Nhưng ba biết không, ba phải cho các con biết để chăm lo cho ba, vì ba cần có sức khỏe, còn lo cho má, để hai "ông bà" hủ hỉ với nhau sớm tối, vì hoàn cảnh xã hội con cái đứa nào cũng ở xa cha mẹ.
Riêng con, phải chờ đến cuối tuần về thăm, chớ thông thường chỉ gọi điện thoại thì làm sao bằng thăm viếng đâu ba!
Con còn nhớ hôm má bệnh, con đưa hai đứa cháu lên thăm má, nhưng ba cũng cản vì ngại đường xá xa xôi đêm hôm chỉ có ba mẹ con. Ba nghĩ cũng đúng vì phần con đơn chiếc, nhưng nếu con thờ ơ mà lỡ ba má có mệnh hệ nào thì sẽ phải ân hận suốt đời.
Chúng con có phước lắm vì ba má còn đủ đầy, thì hãy để con và các em chăm sóc, để làm gương cho con cái biết lòng hiếu đạo và hiểu câu dưỡng dục sinh thành.
Ngày xưa ba hay nói là thương hai cô con gái hơn những cậu con trai, vì ba hiểu, khi con gái lập gia đình thì đời sống thật nhiều thay đổi, nào phải lo toan, cực khổ nhiều hơn và còn tùy vào người chồng tốt hay xấu. Còn riêng con trai, khi có vợ không thay đổi bao nhiêu.
Ba thường nói với con là "Con gái nhờ phước cha", nên ba ăn ở hiền lành để phước lại cho hai đứa con gái ba sau này. Bây giờ con không là đứa con gái bé bỏng lúc nào cũng nhờ sự bảo bọc của ba má.
Những kỷ niệm thời xa xưa đã in sâu vào lòng con, nên con rất sung sướng khi được viết về ba, đó là niềm hạnh phúc to lớn đối với con.
Mẩu chuyện sau đây như khúc phim thời thơ ấu chỉ chực hiện về mỗi khi ngoài trời có mưa to gió lớn.
Bẩm sinh con rất sợ tiếng sét từ thinh không, làm cho con như mất hết sinh lực...
Một hôm trên đường về sau buổi tan học chiều, trời mưa gió, sấm sét tơi bời, vì quá sợ nên con đã ngã quỵ bên đường, dùng nón lá che thân và rồi sau đó con không tài nào đứng nổi. Mình mẩy ướt đẫm, mặt mày nhợt nhạt vì sợ, vì lạnh. Chợt con nghe:
- Lành hả con?
Nhận được tiếng của ba, nhưng con không trả lời được vì quá sợ hãi.
Con khóc và ôm chầm lấy ba, hơi ấm của ba truyền cho con sinh lực. Con cảm thấy thật an toàn trong vòng tay che chở của ba.
Cho đến bây giờ, giọng nói đó vẫn còn văng vẳng bên tai con khi ngoài trời có mưa gió sấm sét.
Ba ơi! Mỗi khi nhớ lại chuyện này, làm sao con quên được tình thương mà ba đã cho con!
Con còn nhớ, biến cố Tết Mậu Thân 68, nhà mình bị kẹt giữa hai lằn đạn. Ba lo lắng cho các con nên ba quyết định đưa các con sang nhà ngoại tạm trú vì ở đó tương đối an toàn hơn.
Trên đường đi, đạn nổ tứ bề. Vừa đi vừa chạy, vừa tìm chỗ ẩn núp mỗi khi có tiếng đạn pháo khi gần khi xa. Lúc đến gần nhà ngoại, chợt có tiếng pháo nổ thật gần... nên ba đã nằm chồng lên các con để che chở cho chúng con.
Ba đã vì các con mà hy sinh mạng sống của mình làm bia để các con được an toàn. Lúc ấy con không hiểu sự hy sinh của ba vì con còn quá nhỏ, con còn hỏi ba:
- "Nếu đạn rớt xuống sẽ trúng ba trước hả ba?"
Ba không trả lời mà chỉ gật đầu.
Sau nầy khi lớn khôn con mới hiểu được sự hy sinh của ba cho gia đình, cho các con, nhất là sau biến cố vừa qua mới rõ sự hy sinh của ba vượt quá những điều con nghĩ trong đầu óc non nớt của con.
Công cha như núi Thái Sơn!
Sự hy sinh của ba như trời biển đó ba!
Cuộc sống của gia đình mình, cũng như cuộc sống của dân tộc Việt vào thời buổi này đã bị gắn liền với chiến tranh.
Khúc quanh lịch sử 30-4 đã làm bao nhiêu người con yêu dân Việt phải bỏ xứ ra đi.
Kẻ trước người sau. Riêng gia đình mình vì hoàn cảnh phải kẹt lại quê nhà một thời gian và ba má đã đổ hết số tiền dành dụm bấy lâu để cho các em con vượt biên tìm tự do.
Các em đi rồi, nhà mình chỉ còn con và đứa em trai ở lại với ba má.
Nỗi buồn thương nhớ các con nơi xứ lạ quê người.
Nỗi lo không biết tương lai các con sẽ ra sao.
Nỗi khắc khoải mong tin con từ bên kia nửa vòng trái đất, đã làm ba héo hắt.
Ngày ngày, với ánh mắt mông lung nhìn xa xăm khi màn đêm chầm chậm xuống, những tiếng thở dài trong đêm, chung trà ban sáng dang dở trên bàn.
Nụ cười trở nên món quà hiếm muộn trên môi.
Tất cả những điều đó nói lên nỗi nhớ thương dâng đầy dù ba không thốt ra một lời.
Từ đó, tất cả tình thương của ba đều dành cho hai đứa con còn ở lại. Ngày nào ba cũng chờ cơm, để cha con cùng ăn khi con đi làm về, có lẽ bóng dáng con làm ba cảm thấy bớt tẻ lạnh cô đơn? Có lẽ sự hiện diện của con ít nhiều mang âm hưởng của những đứa em lạc loài?
Con biết vậy, nên dù bè bạn có rủ ăn uống sau giờ tan sở, con cũng chừa bụng để về cùng ăn cơm nói chuyện với ba.
Có những lúc con hẹn bạn đi chơi, ba biết con hẹn với ai, sẽ đi hướng nào, trời nắng hay sắp mưa gió, ba đều lo cho con mọi thứ: từ việc đổ xăng, đem theo áo mưa, để chiếc xe gắn máy quay đầu đúng hướng...
Ba lo từng ly từng tí, những điều đó đã nói lên nỗi lòng yêu thương mà ba dành cho con.
Ba có nhớ không? Mỗi lần Tết đến, ba và con cúng Giao Thừa, ba đốt nhang, gõ chuông khấn nguyện rồi cha con mình cùng đi lễ chùa.
Dù ba không nói ra, nhưng con biết chắc là ba nhẩm tính đã bao nhiêu năm ba đứa em của con xa gia đình và con tin là ba đã cầu xin Trời Phật, tổ tiên phò hộ cho tất cả gia đình và ba đứa em được bình an nơi đất khách quê người.
Đến bây giờ dâu rể đủ đầy, các con của ba đều lập gia đình.
Với tánh nhân hậu, tình thương của ba dành cho con cái, dâu rể đều như nhau.
Viết đến đây còn còn nhớ bữa nọ gia đình mình có giỗ, mọi người quây quần sau khi cúng kiến xong. Trong lúc cả nhà vui vẻ, cô em dâu của con rất tự nhiên và nói:
- "Có món ăn nầy thấy không ngon lắm, ba thử ăn giùm con!"
Ba mỉm cười và vui vẻ ăn giùm cô con dâu!
Đó, ba của con là như vậy.
Chính tình yêu thương bao la đó đã làm cho chúng con kính yêu ba nhiều hơn, đó chính là nhịp cầu nối kết chị em chúng con và những người thân trong gia đình chúng ta.
Bao nhiêu năm trôi qua
Bao nhiêu ngày Father's day đã trôi vào dĩ vãng
Tuổi thọ ba càng cao
Tuổi đời chúng con tăng dần theo năm tháng...
Riêng con, không còn bé bỏng để ba phải lo từng ly từng tí như xưa. Nay con đã là mẹ của hai đứa con, phải gánh vác mọi việc để lo cho hai đứa nhỏ nên người khôn lớn. Nhờ đó, con càng thấm thía phận làm cha mẹ. Bây giờ cuộc sống của chúng con có đầy đủ, chắc cũng nhờ phần phước của ba đã ăn hiền ở lành để đức cho các con. Con cám ơn ba thật nhiều và luôn cầu nguyện Trời Phật ban cho ba được nhiều sức khỏe.
Đã bao năm rồi cứ mỗi lần đến ngày Father's day hay ngày Xuân, là con muốn viết về ba, để ghi lại những gì ba đã hy sinh cho chúng con và lòng chung thủy mà ba dành cho má.
Lúc nào ba cũng hay lo cho người khác mà quên đi bản thân. Đối với bè bạn và bà con chòm xóm, ba luôn giúp đỡ mỗi khi người ta cần, vì thế mà mọi người đều quý mến ba.
Con đã để lỡ mất bao nhiêu cơ hội để viết về ba... và năm nay con không muốn phí một khoảnh khắc nào nữa để viết về người cha kính mến, mong được san sẻ tâm tình này cùng các em con, trước khi những kỷ niệm bị nhạt nhòa.
Viết về ba bao nhiêu cũng không đủ.
Bao nhiêu năm khi còn thơ ấu lúc ngày xưa còn bé.
Bao nhiêu năm khi con trưởng thành nhưng lúc nào cũng vẫn trong vòng tay thương yêu bảo bọc của ba.
Bao nhiêu năm khi con thành gia thất và còn bao nhiêu năm nữa trong cuộc sống còn lại của đời người.
Kỷ niệm không bao giờ già, không bao giờ chết, chỉ có con người quên đi kỷ niệm mà thôi.
Bao nhiêu tuổi thọ mà con ân hưởng là bao nhiêu năm chất chứa kỷ niệm mà ba, má, người chồng quá cố của con, các em, gia đình thân quyến, bè bạn đã để lại trong con.
Làm sao con quên được!
Ba có nhớ không!
Những lần con bị thai hành của đứa con đầu lòng.
Ăn uống không ngon, nôn oẹ... thức đêm, thức hôm, mà hễ lúc nào con thức thì y như có ba bên cạnh an ủi, vỗ về.
Tình thương đó còn hơn trăm liều linh dược làm cho con bớt đau, làm cho con an tâm, vì con luôn nghĩ được che chở bảo bọc trong tình thương của ba.
Tình thương mà ba dành cho các con, không có thước cân nào có thể đo lường được, không có bút mực nào viết hết.
Mỗi khi con có chuyện buồn phiền, lo lắng, đau khổ thì ba như ông tiên xuất hiện hóa giải cho con.
Hai đứa cháu ngoại của ba, ngày một khôn lớn.
Hai đứa mất cha từ thuở rất bé, bây giờ không có người để gọi tiếng "Ba", nghĩ thật tội nghiệp!
Nay con hiểu thêm thiên chức làm cha mà trời ban cho, khi con phải cáng đáng việc dạy dỗ con cái thay chồng, phải một mình trông nom nhà cửa trong ngoài.
Càng nghĩ con càng thương hai đứa con nhiều hơn.
Nhờ vậy con có thêm nghị lực để lo cho chúng.
Lúc còn sinh tiền, những lần chồng con cười vui, nô đùa với mấy đứa con, khi ôm chúng vào lòng, lúc công kênh chúng trên sóng biển hay móm từng miếng cơm cho con... những hình ảnh thần kỳ này hơn cả bức tranh tuyệt tác, những âm thanh này tươi mát hơn cả khúc nhạc tuyệt vời... tất cả như vẫn còn âm hưởng, dư hương của những ngày hạnh phúc và... tất cả đều mang theo hình ảnh của ba ngày xưa, đã từng lo, từng vui, từng chăm sóc, từng hy sinh cho má và cho chúng con.
Con thèm có được những hình ảnh đầm ấm này, vì một gia đình êm ấm, hạnh phúc lúc nào cũng cần có bóng dáng của người cha thân yêu.
Ba,
"Ba", một âm từ gồm hai mẫu tự, thứ nhất và thứ hai của hai mươi bốn chữ cái Việt Nam.
"Ba", một âm từ kết hợp chữ đầu phụ âm và chữ đầu nguyên âm.
Đơn thuần! Giản dị! Nhưng ý nghĩa thật khôn cùng!
"Ba", một chữ với ý nghĩa thân thương, cho dù con có vận dụng hết khả năng cũng không thể diễn tả được hết sự diệu kỳ.
Chỉ một tiếng "Ba" thôi, cũng đủ hóa giải được những trăn trở cuộc đời.
Cuộc sống của ba cũng giản dị như vậy, nhưng sự hy sinh và lòng nhân hậu của ba thì trời biển cũng không bằng.
Con cám ơn ba đã cho con cuộc sống hôm nay.
Con thầm cám ơn Trời Phật và mong ba được che chở bình an để chúng con còn được gọi tiếng "Ba" thân thương, để được cầm tay ba mỗi độ Father's Day.
Trong những năm tháng sau này và nói câu "Dad, Happy Father's Day to you!".
Ba nhớ ráng giữ gìn sức khỏe nghe ba!
Ba là khoảng trời xanh
Mẹ là biển Thái Bình
Con là dòng sông nhỏ
Trời cao vợi mông mênh!
Dang tay ôm lấy biển tình
Cùng dòng sông nhỏ xinh xinh vào lòng...
Viết đến đây, đọc đi đọc lại tôi vẫn chưa thấy đủ, vẫn chưa thấy mình diễn tả hết nỗi lòng của người con khi thấy dáng ba đổ dài theo năm tháng. Tôi chỉ mong bài viết này được là món quà nho nhỏ gởi đến ba tôi trong ngày đặc biệt như hôm nay... Và cũng nhân ngày này, tôi xin cầu chúc tất cả những người được gọi là Cha, là Bố, là Ba... được nhiều hạnh phúc và thật đầm ấm trong vòng tay thương yêu của những người con, và rộn ràng bên tai những lời chúc"Happy Father's Day!".
Songthy-Văn Bạch Lan