PSSC2017    PSSC2016    PSSC2015

User Rating: 5 / 5

Star ActiveStar ActiveStar ActiveStar ActiveStar Active
 

.

Lần đầu tiên đến Mỹ, ở chơi với cô em ở Cali vài ngày, với khí hậu thật dễ chịu, chỉ hơi se lạnh vào sáng sớm và chiều tối, tôi khen ngay một câu: “mùa đông xứ Mỹ sao mà như mùa xuân xứ Úc vậy nè, thời tiết rất đẹp, nắng ấm rực rỡ…” thế là cậu con trai bèn quyết định cho mẹ hưởng cái lạnh của đất Mỹ cho biết nên đã mua vé cho hai mẹ con đến thăm New York và Washington DC.

Trang bị cho mùa đông với những phụ tùng như áo khoác, mũ len, găng tay, khăn quàng… tôi hăng hái lên đường đi thăm miền bắc Mỹ.

Ngày đầu tiên đến New York, sau khi ngồi trên máy bay hơn 5 tiếng đồng hồ, chúng tôi được xe bus chở về khách sạn. Vì là mùa đông, nên chưa đến 5 giờ chiều mà trời đã sập tối, do đó chúng tôi chỉ ở lại khách sạn , không đi ra ngoài thưởng lãm. Trong căn phòng ấm áp, mở TV xem tin tức thì thấy nhiệt độ khoảng 12-13 độ F,( bên Mỹ sử dụng độ Fahrenheit chứ không phải Celcius như bên Úc), biết là độ âm nhưng vẫn chưa hình dung cái lạnh như thế nào.

Ngày hôm sau, đón xe lửa ra thành phố để đến xem tượng Nữ Thần Tự Do.

(phải mở ngoặc ở đây để khen tặng Mỹ, hệ thống xe lửa bên này thật là tiện lợi và nhanh chóng, chỉ chờ 1,2 phút là có chuyến ngay, rất dễ dàng mua vé qua máy, có thể sử dụng một vé cho nhiều người; có một điểm hay nữa là nếu mình bỏ nhiều tiền hơn giá vé quy định, thì mình sẽ được hưởng tiền bonus, do đó mình sẽ được giá rẻ, thí dụ giá vé chỉ $5 cho chuyến đi đó, nhưng nếu mình bỏ $50 thì trên máy sẽ hiện ra hàng chữ là mình có được $10 bonus, nên tổng số tiền mình có sẽ là $60, tuy nhiên nếu mình bấm máy để lấy số tiền này ra ngay lúc này thì chỉ nhận lại được đúng số tiền mình bỏ ra mà thôi($50). Chỉ khi nào mình sử dụng để di chuyển (bằng cách scan qua máy để vào cửa- tức là đã trả một lần vé) thì bấm vào nút balance nó mới hiện ra số tiền mà mình được thưởng, và có thể rút ra hơn số tiền mà mình bỏ ra mua vé lúc đầu. Khi mình không cần dùng vé này nữa mà vẫn còn dư tiền trong vé, thì mình vẫn có thể bấm nút để lấy lại tiền còn dư đó) 

Vừa bước ra đường, cơn gió lạnh ập tới làm tôi rùng mình, tuy nhiên vẫn còn chịu đựng được, nhìn quanh từng đống tuyết trắng lẫn với đất đen vun đầy trên các gốc cây bên đường, và người đi bộ co ro cúi đầu lầm lũi đi, thấy mình sao vẫn còn “hùng dũng” quá.  Đi thêm hai dãy phố để đến được bến tàu, cái lạnh bắt đầu thấm, mặt lạnh rát, mũi đỏ ửng, môi thâm tím, tôi quấn vội khăn quàng che mặt,… vẫn lạnh… cái lạnh làm buốt cả đầu, cóng cả tay chân, thâm nhập vào trong người. Ác hơn nữa là gió…, gió thổi từng cơn, xoáy cái lạnh vào sâu hơn…

Đến bến tàu, nhìn số người đứng xếp hàng dưới gió lạnh để chờ phà mà ngán ngẫm, dễ chừng dài hơn một km với rừng người. Không lẽ đã đến mà lại về không, tôi cũng nhập vào dòng người đứng đợi, lúc này gió lạnh tấn công dữ dội, (vì gần biển) từng trận gió thổi vào người lạnh buốt dù tôi đã che kín hết mặt mũi, chỉ chừa lại hai con mắt, nhìn quanh hầu hết đã biến thành những người đàn bà xứ Iran, Irak  cả rồi!

Dòng người vẫn như đứng nguyên tại chỗ, những người lớn tuổi đứng co ro, rụt cổ, xuýt xoa kêu lạnh. Thanh niên thì sinh động hơn, xoa hai tay vào nhau, hoặc nhảy lên, nhảy xuống hầu mong tạo ra sức ấm để át được phần nào cái lạnh. Những xe bán cà phê, sữa nóng dọc đường được dịp hốt bạc vì hầu như ai cũng tấp vào mua, dù giá cả không rẻ. Cậu con trai tôi , thấy mẹ lạnh quá, cũng mua một ly đem lại, tay tôi run bần bật không thể cầm ly  và khi uống vào thì cũng chẳng giảm được chút lạnh nào cả… Rồi sau hai tiếng đồng hồ chờ đợi dưới cái lạnh khủng khiếp đó, chúng tôi cũng được lên phà ra biển để xem tượng. Chúng tôi được thả xuống tượng đài để tham quan, chụp hình, nhưng sức người có hạn, tôi chỉ có thể đứng dưới chân tượng Nữ Thần Tự Do để chụp một tấm hình với khăn quàng che kín mặt mũi để có “chứng cớ” là mình đã đến đây, rồi chạy vội ngay vào quán bán đồ lưu niệm gần đó để trốn cái lạnh, trong khi chờ đợi phà trở qua đón về thành phố. Trong quán, người đông nghẹt, không hiểu mọi người có mua quà lưu niệm gì không, hay cũng cùng một ý tưởng trốn lạnh như tôi? Trong không khí ấm áp của quán, mọi người lần cởi bớt “đồ nghề” che lạnh, nhìn “đống” đồ cầm trên tay,  tôi tự hỏi làm sao có thể mặc đẹp mà đủ ấm dưới cái lạnh này nhỉ?

Rời khỏi nơi này chúng tôi co ro cuốc bộ đến World Trade Centre cũ, còn gọi là Twin Towers, nơi xảy ra biến cố ngày 11/9/2001. Cũng chỉ đi khoảng hai dãy phố,vậy mà tôi thấy xa vạn dặm vì cái lạnh thấu xương lại xoáy buốt vào người. Đang đi, bỗng nhiên mắt thấy cộm và lạnh ngắt, không nhìn thấy gì cả, tôi nhắm mắt lại, hình như vật cộm trong mắt tan ra, nhìn lại được… tôi đoán, có lẽ vì hay bị chảy nước mắt sống nên trời quá lạnh đã làm nó đông thành đá trong mắt chăng???…hiện tượng này xảy ra nhiều lần sau đó!

Vừa mở cửa bước vào phòng mua vé ở nơi tưởng niệm Twin Towers, hơi nước đã phủ mờ kính đeo mắt, không nhìn thấy được gì và tiếp theo đó là những cái hắt hơi liên tục do thay đổi nhiệt độ từ lạnh qua ấm.   

Tại nơi đây, các công trình xây cất đang tiến hành để phục hồi lại những gì đã có trước đây; xem lại hình ảnh, âm thanh, tiếng nói của những nhân chứng hoặc lời nói cuối cùng của những nạn nhân ngày đó, hầu như mọi người không ai cầm được nước mắt thương cảm dù là ngày ấy xảy ra cũng khá lâu và chúng tôi cũng từng theo dõi những đổ nát, thương tâm vào ngày đó qua TV rồi.  

Sáng ngày hôm sau, nhìn ra cửa sổ thấy bầu trời âm u, và chỉ trong phút chốc bỗng nhiên tuyết rơi bạn ạ!. Chao ôi, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy tuyết rơi tận mắt, đẹp, đẹp tuyệt vời!

Tuyết rơi nhanh và bay đầy trời, chỉ trong chốc lát tuyết đã bao phủ mái nhà, xe cộ, cây cối, đường xá… nơi nào cũng trắng xóa, đúng là trắng như tuyết! Hầu như du khách cư ngụ trong khách sạn đều chạy ra đón tuyết, chơi và chụp hình với tuyết, vậy mà lạ ghê, không hề thấy lạnh, lại rất vui! Sau đó, lớp tuyết bám trên áo quần bắt đầu tan ra nước, thấm vào người, bây giờ cái lạnh mới bắt đầu xuất hiện… Tuyết ngưng rơi, cái lạnh lại tăng lên dần dần… rồi tuyết tan, quyện với đất, đường xá trở nên ẩm ướt và trơn, nhớp, lúc này khách bộ hành phải cẩn thận, nếu không, có thể phải làm thơ: “ với tay coi thử trời cao thấp, xoặc cẳng đo xem đất ngắn dài”, tuy vậy cái lạnh vẫn không giảm bớt nhiệt độ đâu!  

Rời Newyork, chúng tôi sang Washington DC với hy vọng nơi đây sẽ ít lạnh hơn vì nó gần phía nam hơn một chút. Nhưng chúng tôi đã thất vọng ngay, hình như Washington còn lạnh hơn New York nữa, khi nhìn thấy các hồ nước quanh thành phố đều đóng băng, tuyết được gom từng đống bên gốc cây, trên vệ đường, và nhất là một số thắng cảnh phải tạm thời đóng cửa vì thời tiết lạnh giá. Tuy vậy, chúng tôi vẫn đón xe lửa đi thăm tòa Bạch Ốc, Ngũ Giác Đài, đài tưởng niệm Lincoln, Monument vv... cũng với trang phục của phụ nữ Hồi giáo và dáng điệu co ro, lầm lũi bước đi  giống hệt như bên New York vậy!!!

Tôi đã biết thế nào là lạnh buốt, lạnh thấu xương, lạnh cắt da, cắt thịt rồi!

 

Diệu Thảo
Melbourne-Australia(2010)