PSSC2017    PSSC2016    PSSC2015

 

       Má nằm đó ngay trong tầm tay.  Con nắn bàn tay má từng đốt nong đầy nước vì không thoát ra được khỏi cơ thể.  Bàn tay này đã nâng niu bồng ẵm mớm từng giọt sữa mẹ nuôi sống chúng con.  Bàn tay gian lao tảo tần theo má để lo cho chúng con nên người.  Vậy mà theo lời bác sĩ không còn bao lâu nữa bàn tay này, thân xác này sẽ mãi mãi xa rời chúng con.  Chúng con phải chấp nhận, gia đình mình phải cúi đầu tuân phục định mệnh, nhưng hình ảnh má sẽ không bao giờ phai mờ trong lòng chúng con.  Ngày qua ngày, má như cành cây héo hắt.  Hôm nay thấy má ăn ngon miệng với món ăn con mang đến.  Nhìn miệng má móm mém từng miếng ăn liên tưởng đến má đã mớm từng miếng ăn cho chúng con khi xưa.  Má đã nhai con thằn lằn sống để cứu em con khỏi căn bệnh khó chữa.  Nay má không còn răng nữa.  Má trở về với tuổi thơ của chu kỳ làm người.  Má nuốt khó khăn từng miếng ăn, má ơi, hãy cố gắng ăn để sống thêm với chúng con, với ba, với chị em của má. Nhưng nhìn ánh mắt của má con biết hương vị không còn như xưa.  Có ngày má ăn không ngon, nhưng con cố làm vui, để bớt đi nỗi buồn từng khắc, khi con biết không còn thời gian bao lâu nữa để còn được ở bên má.  Ba cùng chị em con, và gia đình thay phiên chăm sóc cận kề với má.  Xoa bóp có thể làm dịu đi phần nào cơn đau thể xác, nhưng tâm hồn là vết thương vô hình đau đớn khôn nguôi.  Má nằm đó sức khỏe thay đổi như thời tiết bên ngoài, chúng con chỉ biết chấp nhận nhưng trong lòng đau xót.

 
 
alt
 
       Hôm nay mấy dì và cậu con đến thăm má.  Má ra dấu cho cậu Chín đến cạnh bên, và hôn em mình với tất cả tình yêu thương của người chị, vì cậu là người em trai duy nhất trong gia đình.  Hôm nay má vui hơn, nói chuyện nhiều, cười thành tiếng.  Mỗi lần có người thân đến thăm, má tươi tắn và trông khỏe hơn.  Tình yêu thương như  phân bón cho cây thêm tươi, và không biết tình thương có được là liều thuốc nhiệm mầu để chữa trị căn bệnh ngặt nghèo hay không?  Bên ngoài trời chớm Thu, lá chưa thay sắc, nhưng màu vàng sẽ nhuộm dần lá xanh.  Lá sẽ lìa cành theo từng cơn gió cuối Thu và mùa Đông sắp tới.  Vạn vật thay đổi theo tiết trời.  Thời gian, không gian luôn bám vào cuộc sống con người để ước định sự sinh tồn của con người và sinh vật trong vũ trụ.  Nắng Thu chiều nay đong đưa tia nắng xuyên qua cửa, soi sáng một phần khuôn mặt má.  Nhìn thật lâu, khuôn mặt má bất động pha lẫn ánh chiều tà như bức tượng điêu khắc tuyệt vời, vô giá.  Hình ảnh này được còn bao lâu khi nắng chiều thoi thóp.  Tôi lấy khăn ướt lau miệng cho má, lau sạch đồ ăn còn dính lại.  Má hả miệng cho tôi xem như thuở xưa má bắt các con há miệng để xem có nuốt thức ăn hay còn ngậm trong miệng vì biếng ăn. 
 
       Chúng con đang làm tất cả những gì có thể, để được cận kề bên má.  Các em con gánh vác công việc thay, để cho con có thời giờ thăm nom, săn sóc má.  Con ở bên kia thành phố, còn má ở bên này thành phố với ba.  Ngày ngày trước khi con đến cùng má, ghé qua tiệm tìm mua những thức ăn con nghĩ má thích.  Ngổn ngang những ý nghĩ không đâu trên suốt đoạn đường lái xe từ nhà lên đây, thao thức đêm đêm nghĩ về má ngày mai sẽ ra sao?  Sức khỏe như chỉ mành treo chuông, như cây cổ thụ ngày càng héo hắt.  Bao nhiêu mùa Thu đi qua trong đời.  Nay lại thêm mùa Thu tới.  Con không mong gì hơn là đếm thời gian qua từng khắc chỉ mong chiếc lá cuối cùng đừng sớm lìa cành.  
 
alt 
 
       Ai cũng nói má có phước được các con lo lắng tận tình.  Nhưng phước phần không qua số mạng, mà chúng con đành bó tay.  Kéo dài giây phút bên nhau là tình cảm tuyệt vời mà Thượng đế ban cho chúng ta để tình yêu thương được thắm thiết, để lòng hiếu đạo được báo đền.   Bàn tay má, thân thể má nong nước không bài tiết được.  Nắn nót bàn tay má.  Nắn nót cườm tay má, chiếc vòng cẩm thạch vừa vặn khi xưa, nay để dấu hằn trên cườm tay má.  Mới hôm qua còn tuột lên xuống được mà hôm nay đã thắt chặt bó sát.  Tội nghiệp, má không còn cảm giác.  Chúng con đưa mắt nhìn nhau ái ngại.  Nhưng tất cả gật đầu đồng ý đập bể chiếc vòng để tay má khỏi đau.  Cuộc đời là như vậy, tiền tài danh vọng... đều phải trả lại khi con người nhắm mắt xuôi tay.  Quyết định đập bể chiếc vòng cẩm thạch làm lòng con xốn xang, vì chiếc vòng này chẳng những đầy ắp kỷ niệm yêu thương, mà má còn tin là điều may mắn cho gia đình con cái, cho sự đùm bọc trong vòng tròn yêu thương màu ngọc thạch.  Tiếng khô khan, sắc nhọn bẻ gãy chiếc vòng mà má đeo trên tay bao nhiêu năm trời.  Lượm từng mảnh, để trong lòng bàn tay đếm lại có năm mảnh khít khao tuy không liền lặn.  Một ngạc nhiên lóe lên trong đầu, vì ba má có năm người con, mà chiếc vòng của má vỡ thành năm mảnh!  Nhiệm mầu thay!  Một sự ngẫu nhiên tuyệt vời và có lẽ đó cũng là ý nguyện của má, là lời trăn trối sau cùng với các con là hãy yêu thương đùm bọc nhau cho dù má không còn.  Cho dù má có trăm tuổi, cho dù chiếc vòng ngọc thạch này ngàn vạn tuổi thọ, nhưng rồi cũng có ngày không còn.  Vả chăng còn lại là tình yêu thương ruột thịt của năm đứa con, và năm mảnh ngọc thạch kia là gia tài của má quý hơn tiền bạc để lại cho các con. 
 
       Hôm nay từ giã má để về cùng đứa con gái, khi nắng chiều thoi thóp trên ngọn cây.  Con cầm tay má rồi hôn lên trán và chúc má ngủ ngon.  Má nắm tay con bịn rịn, đôi môi mấp máy, đôi mắt mệt mỏi long lanh ngấn lệ.  Con lau mắt má, hỏi tại sao má buồn.  Má nói muốn con ngủ lại đây với má đêm nay.  Chắc má muốn sống lại những giờ phút êm đềm xưa kia, khi chỉ còn hai chị em con với ba má ở lại quê nhà, trong khi các em khác ở bên kia nửa vòng trái đất.  Tình thương má vẫn cho các con đồng đều, nhưng vì chỉ còn có cô con gái bên má nên má dành tất cả cho con.  Thấm thoát bao nhiêu năm trời.  Lúc xưa tay má gầy guộc vì gồng gánh lo cho gia đình.  Còn nay thì...!
 
       Con không dám nghĩ thêm, chỉ quay đi giấu hai hàng nước mắt.  Ba ra dấu cho con về vì phải lo cho đứa con gái.  Con lặng lẽ bước đi mà lòng chết lặng.  Trên đường lái xe, lòng tê tái, con khóc như chưa từng được khóc.  Xe dừng trước sân nhà.  Nắng chiều đi mất, màn đêm bao trùm.  Ánh đèn đường vàng vọt.  Đứa con gái chờ sn bên trong khung cửa.  Ôm con vào lòng.  Hơi ấm, mùi hương trẻ thơ từ mái tóc đứa con gái làm lòng con ấm áp.  Buổi cơm chiều hai mẹ con lặng lẽ bên nhau. 
 
       Đêm nay con trằn trọc vì không biết ngày mai má sẽ ra sao, và không biết bao giờ ngày đó sẽ đến!!!!!  Và con chợt nhớ đến chiếc vòng ngọc thạch kia, chúng con sẽ nối năm mảnh lại cho tròn... và sẽ thờ khi má trăm tuổi để lòng luôn ghi nhớ, chị em con sẽ tiếp tục yêu thương và đùm bọc nhau như má hằng mong ước.
 
alt
 
       Một ngày sẽ tới.  Thời gian có dừng lại bao giờ, nhưng ngay giờ phút nầy, ước gì thời gian dừng lại, đừng tiếp tục trôi để chúng con luôn còn có má!
       Và, những phút giây hiện tại, là những giây phút thần tiên bên má.
 
Songthy