Lúc còn nhỏ, mỗi lần được nhìn những bức hình tuyết trắng xóa vào dịp Giáng Sinh ở xứ người; mỗi lần coi các phim Tây phương hay các phim được quay tại các xứ miền hàn đới ở Á Châu, Nhật, Đại Hàn, Trung Hoa, nhìn cách ăn vận của họ; mỗi lần ngắm các bức tranh đẹp lất phất tuyết rơi... tôi ao ước nếu một ngày nào tôi được viếng các nơi đầy thơ mộng này mà trí óc trẻ con của tôi thêu dệt bao nhiêu điều thi vị. Ôi cuộc sống con người ở các xứ này, sao quá diễm phúc mà quê hương tôi không có được. Họ có đủ bốn mùa Xuân Hạ Thu Đông, trong khi quê tôi chỉ có hai mùa mưa nắng. Sao mà buồn như vậy! Các bạn cùng tuổi cũng có những mơ ước như tôi. Quần áo thì chỉ bà ba, áo dài vải soie mỏng cho thích hợp với tiết trời oi ả xứ tôi... Biết chừng nào tôi mới được mặc áo dạ hội, khoác chiếc khăn len, mang đôi giày boot cao gót, như các cô gái trong bức ảnh, treo trước cửa rạp hát lớn ở Vĩnh Long mà tôi hay qua lại. Tôi mơ một ngày nào đó được du lịch xứ người, những nơi có tuyết ngập lối đi, có tuyết rơi lất phất đủ làm trắng xóa chiếc nón dạ che tai, có bếp lửa trong nhà để mọi người quay quần vào những đêm đông tuyết giá. Nếu tôi chỉ được đến đó một lần thôi cũng đủ làm tôi mãn nguyện! Điều mơ ước đưa tôi vào giấc ngủ đêm đêm và quên đi cái nóng oi bức của quê mình.
Thế mà giấc mơ của tôi trở thành sự thật! Tôi không phải chỉ đi du lịch mà còn ở luôn nơi mà tôi hằng mơ ước, khi được các em bảo lãnh sang Canada vào năm 1990. Tôi nhớ đêm đầu tiên đến đây, cậu em rể đánh thức tôi dậy lúc nửa đêm để ngắm tuyết rơi. Như đứa trẻ, dù tôi không còn trẻ con, tôi đùa nghịch ngoài trời quên cả giá rét. Hứng từng mớ tuyết trắng như bông, nhẹ như sương khói và bầu trời lấp lánh đầy ánh sao tuyết bay bay theo gió! Đẹp quá đi thôi! Đêm đó là đêm vui sướng nhất đời mà tôi hằng mơ ước. Giấc mơ thật đẹp khi tôi đặt mình lên giường và thiếp đi trong giấc ngủ thần tiên đầu tiên trên xứ người.
Thấm thoát mà hơn 20 năm! Rời Canada, tôi sang Hoa Kỳ vài năm sau đó. Bây giờ tôi không còn trẻ. Tôi đã lập gia đình, con tôi đã lớn, ba má tôi già hơn xưa nhiều. Những ước mơ ngày xưa còn bé, được thay vào nỗi nhớ nhung quê nhà nhất là mỗi độ Xuân về. Mùa Xuân ở đây làm sao bằng quê tôi! Mùa Xuân ở đây vẫn còn lạnh! Lạnh lắm! Chi bằng quê tôi trời mát dịu, có gió Xuân rạt rào, mang theo hơi Xuân phả khắp nơi nơi. Tôi nhớ từng giọt nắng Xuân, từng hạt mưa Xuân lất phất và tiếng pháo Xuân rộn rã quê mình. Làm sao tôi tìm được những thứ đó nơi xứ người. Khi tôi ở bên kia vòng địa cầu tôi mơ về đây, và khi tôi ở đây tôi ước được hưởng mùa Xuân với những điều tôi cưu mang từ tấm bé nơi quê nhà! Thì ra con người không bao giờ toại nguyện cho dù ước mơ đã đạt được. Cỏ ở ngọn đồi bên kia lúc nào cũng xanh tươi hơn ở đây, câu ngạn ngữ của người Tây phương ngẫm thật đúng với tâm trạng của tôi hôm nay! Bao mùa Xuân qua đi, người người về quê ăn Tết. Thế mới biết hương vị Xuân Quê Hương tiềm ẩn trong ta không bao giờ phai nhạt và không thể tìm thấy ở bất cứ nơi nào trên quả địa cầu.
Còn tôi, giờ đây dù ăn Tết ở xứ người hay "Về Quê Ăn Tết" cũng không thấy gì khác biệt. Bởi tôi đã tìm được niềm vui và tình thương yêu mà gia đình san sẻ cho tôi. Sự yêu thương thật mầu nhiệm, là giềng mối, là sợi dây thắt chặt mọi người trong thân quyến. Tôi cảm ơn những gì tôi có được hôm nay, và gia đình mà tôi đang có. Tôi cám ơn bà con đồng hương đã dang tay đón nhận chúng tôi với tất cả tình thân thương nơi xứ người. Phải chăng tôi là người may mắn nhất! Khi chạnh nghĩ đến những người không có gia đình thân thuộc nơi xứ người, chắc sẽ cảm thấy cô đơn mỗi khi Tết đến. Có lẽ, không gì buồn hơn khi nhìn quanh căn nhà trống trơn hiu quạnh. Hương nhang cúng đêm Giao Thừa để tưởng nhớ ông bà, nhưng làm sao làm ấm được lòng người cô lữ. Bánh mứt, lân pháo không thiếu, nhưng nào mang lại hương vị Tết nơi quê mình. Dù cố tìm vui, nhưng chỉ là một sự gượng ép. Vâng, tôi thật may mắn, vì không biết rồi sẽ ra sao nếu tôi ở vào hoàn cảnh này. Và, thầm cầu mong mọi người tìm được niềm vui để khỏa lấp nỗi cô đơn trống vắng mỗi độ Xuân về.
"Mẹ à! Năm nay chừng nào ăn Tết"!
Cô con gái lớn đến bên tôi và hỏi, làm tôi trở về thực tại.
Câu nầy năm nào các con cũng hỏi tôi, phải chăng nói lên tâm trạng nô nức mong chờ Tết của các con, để được quà lì xì mừng tuổi, để được quây quần trong cuộc họp mặt đầu năm mà gia đình tôi tổ chức hằng năm! Nhờ các buổi họp mặt nầy mà các con cháu và gia đình thân quyến quây quần vui chơi, để tưởng nhớ đến tổ tiên, chúc nhau điều lành cho năm mới, và để lớp trẻ không quên cội nguồn và truyền thống tốt đẹp của dân tộc ta.
***
Mùa Xuân một lần nữa lại đến với chúng ta.
Một lần nữa tôi đón Xuân nơi xứ người.
Đêm Giao Thừa năm nay, tôi sẽ thức khuya để xem con vật nào ra đời. Mùng Một Tết và những ngày đầu năm, tôi sẽ cùng các con tôi đi lễ chùa, mừng tuổi Ông Bà Cha Mẹ, thăm hỏi Bà Con, bằng hữu... Tôi cầu nguyện sức khỏe an bình cho đồng hương, cho người người trong gia đình, bà con thân tộc, và đặc biệt cho những người phải sống cảnh cô đơn nơi xứ người, sẽ tìm được niềm vui và hạnh phúc.
Tôi đốt mấy nén hương trên bàn thờ Ông Bà, mấy mẹ con chúng tôi khấn lạy. Các con tôi lớn thêm một tuổi. Tôi mong chúng được một tương lai tươi sáng nơi xứ người và đừng bao giờ quên quê hương Việt Nam thân yêu của chúng.
Hương Xuân phảng phất,
Hoa Xuân rộ nở,
Pháo Xuân rộn rã,
Tình Xuân ngây ngất,
là niềm hứng khởi cho tôi cảm tác mấy vần thơ khai Xuân...
Ai gọi mùa Xuân đến nơi đây?
Sương Xuân thấm lạnh ướt vai gầy
Xuân nầy có ấm lòng cô lữ!
Đất khách Xuân về lại nhớ quê...
Sương Xuân thấm lạnh ướt vai gầy
Xuân nầy có ấm lòng cô lữ!
Đất khách Xuân về lại nhớ quê...
Một ngày đầu Xuân
Songthy