PSSC2017    PSSC2016    PSSC2015

 
Hơi lạnh vừa bớt, hoa lá mừng đón Xuân sang.  Cây cảnh co ro suốt mùa Đông rét mướt, nay đến thời đâm chồi nẩy lộc.   Mấy chậu hoa mai vàng rộ nở, lòng người viễn xứ nhớ nhà dâng cao.  Tôi ra đi khi tuổi vừa chín muồi của người con gái.  Vậy mà mấy chục năm trôi nhanh.  Cuộc sống nơi xứ người như dòng nước qua từng khúc sông.  Khi êm ả lặng lờ trôi như dòng nước Cổ Chiên nơi trường tôi thuở nhỏ.  Khi gập ghềnh, bềnh bồng mà thân phận con gái như cụm hoa lục bình màu tim tím lao đao trên sông.  Khi cuốn xoáy như các nhánh sông giành nhau đổ về tụ điểm.  Qua bao nhiêu thăng trầm, con người ao ước được trở về nơi chốn cũ.  Dù không phồn hoa đô hội, nhưng biết bao kỷ niệm thời con gái.  Mái tóc chấm vai, chiếc áo dài trắng, chiếc xe đạp, những ngón tay thon thả cầm bút thay vì chai sạn nhăn nhúm sự đời, đôi guốc vông vô tư cùng đám bạn ngày ngày đến trường thay vì đôi giày thể thao làm êm đôi chân miệt mài trong công việc.
 

Khi xưa mơ ước được đi đến nơi xa, thiệt xa như chân trời mù khơi của đồng ruộng phì nhiêu miền Nam.  Còn nay lại muốn được trở về chốn cũ nơi đã từng cho cuộc đời đầy thơ mộng.  Bạn bè không còn mấy đứa.  Phiêu bạt khắp vùng trời đất như đã mộng mơ.  Nhưng thực tế đem lại bao nhiêu giày vò vì cuộc sống.  Có người bạn đi xa lâu lắm chưa được về thăm nhà.  Và hôm nay trở về vì người cha bệnh nặng.  Mọi chuyện sẽ không như xưa.  Người cha tráng kiện năm nào, nay nằm yên trên giường bệnh.  Đến đứa con gái yêu quý nhất đời cũng chỉ lờ mờ nhận biết sau bao năm xa cách.  Làng xóm còn đó nhưng tất cả đổi thay.  Hàng xóm chung quanh xa lạ.  Tôi tìm được những gì sau bao năm xa cách?  Con đường thân quen năm nào, nay nhận không ra.  Cây trứng cá chỗ này, không còn nữa.  Đến mái trường cũng không còn bóng dáng.  Làm sao tôi tìm lại được tuổi thơ!  Không bao giờ, tuổi thơ đã ra đi theo vào kỷ niệm.  Nhưng dòng sông Cổ Chiên vẫn còn đó.  Bến đò năm xưa không còn.  Những chiếc đò xuôi ngược, mái chèo khập khễnh đưa đám học trò bên kia sông đến trường cũng biến mất.
 
Đó là hình ảnh tôi ghi nhận được khi trở về quê cách nay năm năm.  Giờ hẳn còn thay đổi nhiều hơn.

 
 
Ngọn gió Xuân nhẹ nhàng, nhưng đủ mang theo từng cánh hoa mai.  Tôi lượm từng cánh mỏng nhăn nhúm úa màu.  Mới đó mà Xuân đã đi rồi.  Xuân sắc người con gái có khác là bao!  Bạn cũ nhìn nhau thật lâu mà không nhận ra cho đến khi nghe tiếng nói hay thấy nụ cười mới biết bạn học thuở xưa.  Tôi nhớ thời con gái, tiếc hoài tuổi thơ ngây.  Quê hương còn đó, tôi ở nơi này.  Dù thuở nhỏ có mơ đi xa chứ đâu ngờ như con nước trôi hoài không trở về khúc sông ngày trước.  Từng đàn chim trốn tuyết trở về sau mùa Đông.  Vạn vật thay đổi theo bốn mùa, còn tôi chỉ thấy nặng đôi vai vì ngày về quê xưa càng xa lắc.
 
Có tiếng xe, có tiếng cười nói của hai đứa con gái vừa đi chơi về.  Hai chị em hồn nhiên như tôi thuở nào.  Thấm thoát mà tôi một mình nuôi con từ khi chúng lên năm, lên bảy mà nay đứa vào đại học, đứa ra trường trung học vào Hè này.  Chúng chào mẹ xong,  mạnh đứa nào vào phòng đứa nấy, bỏ mẹ chúng bên máy vi tính một mình.  Tôi cũng quen lối sống làm bạn với chiếc máy hiện đại nhưng lại vô tình này.  Nhưng nhờ nó, đỡ cảm thấy cô đơn.  Sống với thế giới tĩnh lặng.  Cơn mưa Xuân phơn phớt ngoài cửa.  Tôi mường tượng được những giọt mưa nhẹ như tơ đủ làm ướt chiếc áo dài trắng thời con gái, cố đạp xe nhanh để tránh con mưa Xuân bất chợt ngày xưa.  Giọt mưa mát rượi thấm má, cả bọn thi nhau đạp xen lẫn tiếng cười nói trong veo.  Bây giờ tôi ngắm mưa qua khung cửa.

 
Chiếc máy vi tính này giúp tôi sống trong thế giới khác.  Cho tôi có được khung trời thơ mộng.  Vần thơ, câu văn làm nhẹ nhõm tâm hồn.  Tôi tập tành làm thơ tranh.  Thuở xưa, những bức họa được chấm phá màu sắc qua cây cọ.  Giờ đây tranh được cấu tạo không cần hong cho khô, không cần đóng khung để treo tường.  Thế giới thần tiên này được tôi tô vẽ với nỗi lòng người xa xứ, diễn tả bằng cảm xúc con tim và khi bức tranh hoàn tất được nằm gọn trong lòng, ấp ủ bằng trái tim rung động.  Nhờ vậy tôi được sống khoảnh đời thơ ấu, được nhìn ngắm màu phượng vĩ.  Nhờ vậy tôi bắt gặp hình ảnh xa xưa không cần phải chờ vào giấc mộng.  Có mối tình thoảng qua trong đời mang đến nụ cười vu vơ khi chợt đến.  Ngồi đây nhưng nhớ về dĩ vãng.  Sống nơi này nhưng lòng thấp thỏm tình quê.  Ai không luyến tiếc tuổi thơ xa xưa ấy.  Chạy theo cuộc sống, càng thấm mệt, lại càng nhớ về quê hương.
 
Biết Đến Bao Giờ!
 
Cơn mưa vừa dứt.  Mấy đứa con cùng mẹ đi ăn.  Đường xá bóng loáng dưới ánh đèn điện, khác xa xóm tôi khi xưa, đèn dầu leo lét khi nhà bị cúp điện.  Nhà cửa quanh đây đóng im lìm, khác xa quê tôi sau cơn mưa cả nhà nhà túa ra đường, có bóng người sang nước mưa trong lu đem vào nhà để uống, các con chó chạy rong, trẻ nhỏ nô đùa quanh vũng nước đọng.  Tôi không nghe gì ngoại trừ tiếng máy xe nghe rì rì, khác xa xưa kia tiếng ễnh ương, tiếng ếch nhái huênh hoang từ hẻm nhà, góc phố...
 
Hình ảnh tương phản làm sao, biết bao giờ tôi mới trở lại quê nhà để tâm tình người viễn xứ được sống dậy.

 
Biết Đến Bao Giờ!
 

 
Songthy