PSSC2017    PSSC2016    PSSC2015

.

Hôm nay lại đến ngày giỗ anh, tôi không muốn nhớ là lần thứ mấy... có lẽ anh cũng nghĩ như thế phải không anh!?
Tôi bước đến di ảnh của anh thì thầm chỉ đủ mình tôi nghe "Mong anh an bình nơi miền xa xôi ấy và phò hộ cho hai cô con gái nhỏ của mình anh nhé! Chiều đi làm về em sẽ ăn cơm cùng anh, vì hai con đi học xa, không về được", tôi thấy anh nhìn theo và cười như tiễn chân tôi ra cửa, vẫn nụ cười hiền lành, khoan dung như ngày nào... sao tôi lại mau nước mắt như thế nầy!

Vén nhung nhớ
tìm yêu thương nhịp thở
Nghiệt ngã đời
tan vỡ những ước mơ
Anh ra đi
trăng sáng đã khuyết mờ
Trăng mười sáu
cứ ngỡ đêm ba mươi muôn thuở...


Tôi mở cửa và bước vội vào xe, trời lại mưa, cơn mưa lất phất dai dẳng kéo dài mấy hôm liền. Trời lạnh cuối đông, gió nhẹ, nhìn hạt mưa lao xao đủ gợi nhớ bao nhiêu kỷ niệm, tôi cố gắng xua đi nỗi buồn vừa đến.  Chiếc xe lướt nhẹ trên mặt đường bóng loáng. Tôi quay kính xe xuống thấp để những hạt mưa bụi đậu trên mái tóc, ve vuốt khuôn mặt. Hít đầy buồng phổi không khí mát dịu ban mai.  Mặt trời còn lấp ló phương đông sau dãy nhà xếp hàng dài trong phố. Thấm thoát đã mấy mươi năm xa quê hương. Bao nhiêu mùa Xuân đến rồi đi, những cụm hoa cúc vàng trước ngõ vừa sống qua mùa Đông, nay đơm hoa nhẹ nhàng trải trên tấm thảm cỏ còn màu vàng úa. Mỗi lần rời nhà tôi đều nâng niu từng nhánh hoa cúc ẻo lả. Năm nay vì thời tiết nên hoa mai hoa đào đều nở muộn. Mấy chậu mai bắt đầu đơm nụ nhỏ xíu xinh xắn. Rồi đây những cánh hoa vàng sẽ đơm đầy. Sau nhà cây hoa đào màu hồng phấn cũng bắt đầu đơm bông, và những cánh hoa đào sánh cùng hoa mai như chào đón mùa Xuân đến.

Cơn mưa Xuân quê người khác gì mưa Xuân nơi quê nhà. Tạo vật không thay đổi chỉ có lòng người dù ở phương này nhưng nhớ quê xưa. Tôi để mưa bụi ban mai đưa tôi về khung trời thơ ấu. Nghe trong ký ức văng vẳng câu thơ mà tôi thuộc nằm lòng:  

Em là con gái trong khung cửi
Dệt lụa quanh năm với mẹ già
Lòng trẻ còn như cây lụa trắng
Mẹ già chưa bán chợ làng xa.

Bữa ấy mưa xuân phơi phới bay
Hoa xoan lớp lớp rụng vơi đầy
Hội chèo làng Đặng đi ngang ngõ
Mẹ bảo: "Thôn Đoài hát tối nay".

Lòng thấy giăng tơ một mối tình
Em ngừng thoi lại giữa tay xinh
Hình như hai má em bừng đỏ
Có lẽ là em nghĩ đến anh...

          (trích Mưa Xuân của Nguyễn Bính)
 
Tôi nhẩm nhẩm trong đầu như trả lời cùng cụ Nguyễn Bính:
"Bây giờ em không ngồi trong khung cửa mơ mộng, mà thân thấm bụi đường. Em không còn mơ giấc mơ tiên nữ, nhưng em đang thực sống kiếp con người có hỷ nộ ái ố, và chấp nhận bao thăng trầm như hạt mưa bụi lất phất không biết tạt về đâu. Em xa miền quê thân yêu, xa khung cửa thời con gái, bỏ lại bè bạn và sân trường thời thơ ấu có xác pháo đỏ rực du xuân và cả những cơn mưa làm ruộng đồng thêm mầu mỡ. Em đến phương trời xa lạ có mưa phùn lất phất, nhưng pha chút phấn tuyết phơi phới bay. Và nay, em dừng bước nơi đây khi chân đã mỏi, cuộc đời đổi thay, khung cửa ngày xưa ngồi ngắm mưa bay thơ mộng không còn. Đôi chân nhỏ bé nay lặn lội cho cuộc sống của mình và các con nhỏ".

Lòng tôi mông lung, dù bên ngoài khép kín. Cánh cửa căn nhà năm xưa không còn, nhưng cánh cửa lòng tôi vẫn vậy, không già nua nhưng chất đầy kỷ niệm. Cơn mưa xuân sáng nay rồi cũng sẽ tạnh, vì đã mấy ngày không thấy ánh mặt trời.
Trời nắng đã lấp ló sau tàng cây như cười với ý nghĩ thầm kín vẫn còn miên man...

Chiếc xe đến tiệm lúc nào, và tôi đậu vào chỗ đậu xe lúc nào không hay. Các hàng quán trong khu thương mại bắt đầu mở cửa. Tiếng khóa lách cách đưa tôi về thực tại. Tôi mặc chiếc áo len mong manh đủ cho tôi giao hòa với tiết lập xuân. Lòng chợt buồn, khi nghĩ đến những người thân đã ra đi cũng vào độ xuân. Nhìn đôi tay sạm màu thời gian, và nơi vô hình tâm hồn ngổn ngang nhiều kỷ niệm. Những mùa xuân hoa mộng "Bữa ấy mưa xuân phơi phới bay" đã qua rồi, nhường chỗ cho thực tại "Mưa Xuân kỷ niệm dạt dào lay".
 
Rồi mùa xuân cũng qua, như thời xuân con gái.
Mai đào sẽ tàn. Những cánh hoa nhờ mưa xuân được tươi tốt, cũng sẽ tàn theo mùa xuân. Thời hoa mộng cũng không còn. Khung cửa nhà "em" còn đó nhưng thay đổi nhiều theo thời gian. Những cơn mưa của đất trời vẫn còn đó, nhưng Hạ về thay đổi hết cảm xúc lúc mưa. Mỗi thời cơn mưa mang thêm ý nghĩ khác nhau, cũng tại vì con người nhìn đời qua nhiều góc cạnh của lăng kính.

 

-  Này cô bán hàng cho tôi hỏi?
 
Câu hỏi làm tôi quay về thực tại, vuốt lại mái tóc còn vương mưa xuân. Người khách quen nhìn tôi nhoẻn miệng cười. Tôi cũng phải cười pha chút ngượng nghịu.
 
-  Thưa cô khách quý, muốn tìm chi cứ hỏi?
 
Hai chúng tôi cùng cười. Tôi chớp mắt lấy lại quân bình, xua đuổi nỗi buồn và những cảm xúc dâng lên từ ký ức. Bạn tôi vuốt lại mái tóc cũng thấm ướt mưa Xuân

Songthy