PSSC2017    PSSC2016    PSSC2015

Nàng sắp xếp đồ đạc để dọn về nhà mới. Lập gia đình chưa được mười năm, ngày về nhà chồng, chỉ vỏn vẹn một chiếc vali, mà giờ đây đồ đạc không biết là bao nhiêu. Nàng đã dọn cả mấy tuần nay mà không đâu vô đâu. Nhờ có Bà Cô dọn tiếp. Nào vật dụng của hai con nhỏ, nào đồ đạc của chồng nàng để lại khi qua đời. Nàng cho gần hết những thứ không cần thiết, phần nhiều là các thứ không còn dùng, mà lúc còn sống chồng nàng không chịu bỏ. Mấy cuốn album là nàng quý nhất, nàng cất giữ kỹ, nhất là lúc này lại càng quý hơn, vì gần nửa thế kỷ đời nàng gói gọn vỏn vẹn chỉ trong mấy cuốn hình lưu niệm này thôi.
 
Nàng lật từ trang, hình gia đình và nàng lúc bé còn được mấy tấm, nay nước thuốc đã đổi màu vàng úa như cuộc đời nàng, mới ngày nào còn hớt tóc bơm-bê, nhảy cò-cò, tung tăng khắp xóm nô đùa cùng các bạn mà nay sắp đến tuổi ngũ tuần. Hai đứa con nhỏ là kết quả của mối tình, là hình ảnh của chồng để lại cho nàng. Nàng lập gia đình ở tuổi cũng không còn trẻ, vì cuộc sống ở quê nhà, vì hoàn cảnh cảnh chờ định cư nơi xứ người, vì những khó khăn vất vả của một xã hội hoàn toàn đổi mới sau 30-4... tất cả những thứ đó đã ảnh hưởng rất nhiều đến cuộc sống không phải chỉ riêng nàng mà những người dân miền Nam phải gánh chịu. Nàng mơ màng lần giở từng trang kỷ niệm đời mình. Mỗi bức hình đưa nàng về một khung trời, một thời nàng đã sống. Nhìn những bức hình đám cưới làm nàng rơi lệ, nỗi buồn xâm chiếm làm tê liệt các giác quan. Chỉ mười năm thôi, như mới ngày nào, thời gian khá ngắn cho cuộc đời, cho cuộc sống hôn nhân, vậy mà bao nhiêu thay đổi. Chồng nàng ra đi đột ngột, chỉ trong chớp mắt của cuộc đời. Giá mà sống trong chiến tranh nguy biến, hay sống trong sự thiếu thốn nghèo nàn, không thuốc men chữa trị, hoặc chồng nàng bị bệnh nan y thì có thể có lời giải thích. Đàng này, chồng nàng đột ngột ra đi ngay trong căn nhà chỉ có nàng và hai con, không một lời trăng trối!
 
Nàng nhớ lại khoảnh khắc ấy, cảm thấy ứ nghẹn nơi cổ họng. Nàng ngồi xuống sàn nhà như không còn sức lực gì nữa. Nàng dựa vào tường nhìn trân trân bức ảnh chụp hai vợ chồng đứng trước thân bằng quyến thuộc trong tiệc cưới. Chiếc áo cưới này, chiếc khăn voile này, bước chân này, theo từng nốt nhạc trong bài "Here comes the Bride" trước bao nhiêu cặp mắt của mọi người trong buổi tiệc. Đây là giây phút thần tiên khởi đầu cho những năm hạnh phúc mà tất cả những người con gái đều mơ ước. Chiếc áo cưới này đã mang tình yêu đến cho nàng, vì khi chấp nhận lời cầu hôn dù nàng chưa yêu. Nếu trong chuyện của tuổi thơ thần tiên có đôi hài đưa người con gái dân dã thành nàng công chúa, thì chiếc áo cưới này đã biến đổi cuộc đời nàng, đã cho nàng tình yêu, đã cho nàng biết thế nào là sự mầu nhiệm của tình nghĩa vợ chồng.
 
Có cô dâu mướn áo cưới, và biết bao nhiêu cô dâu đã cùng mặc chiếc áo cưới đó như đôi cánh thiên thần đưa họ đến thiên đường mơ ước.
 
Có cô dâu mua cho riêng mình chiếc áo cưới, để làm kỷ vật cho cuộc hôn nhân... và hy vọng vài mươi năm sau nhìn lại đoạn đời mình đã đi qua.

alt
 
Riêng nàng, chiếc áo cưới nàng không mua, không mướn mà của cô em họ cho mượn. Chiếc áo cưới màu trắng, tượng trưng cho sự trinh nguyên của người con gái ở tuổi thơ ngây. Chiếc áo cưới thật đẹp, dịu dàng như đôi cánh thiên thần, thướt tha theo từng bước chân như điệu luân vũ tình yêu.
 
 
Nguyên, chiếc áo cưới này được người em trai của cô em họ mua từ Thái Lan, tặng chị mình. Đám cưới của cô em họ bên Úc, trước đám cưới của nàng vài tháng. Nhờ có cô em dâu dự đám cưới đó, vì thương và muốn làm đẹp cho nàng nên mang về cho nàng mặc. Chiếc áo cưới này cũng "lưu lạc" từ Úc sang Mỹ như cái số của nàng. Từ một cô gái quê ở miền Tây sang Canada định cư, qua Mỹ lập nghiệp rồi lấy chồng ở đây, và mai này biết sẽ ra sao?
 
- Mẹ! Hôm trước Mẹ nói hôm nay đưa hai con đi Zoo!?
 
Hai đứa con đến bên nàng lúc nào không hay. Chúng ôm chầm nũng nịu.
 
- OK! Tý nữa Cậu Mợ đến đưa con đi, Mẹ ở nhà thu dọn đồ đạc với Bà Cô để đưa sang nhà mới. Hai đứa đi thay quần áo đi, Cậu Mợ sắp đến đón, có cả các con Cậu Mợ cùng đi đó. Nhớ nghe lời Cậu Mợ đó.
 
Nàng trở về với thực tại. Hai đứa con là niềm vui, là cuộc sống của nàng, là những gì nàng có và cả tương lai sau này. Nàng làm tất cả những gì để hai con khi khôn lớn sẽ công thành danh toại, và cầu Trời Phật cùng van vái chồng giúp nàng thêm nghị lực và sức khỏe để lo cho chúng. Chồng nàng mất, để lại một khoảng trống không to lớn mà nàng phải lấp, bao nhiêu chuyện cần phải quán xuyến mà nàng chưa hề nhúng tay. Sự lo lắng, ưu tư làm sức khỏe nàng suy giảm mà bà con bằng hữu đều nhận thấy và khuyên nàng nên lo cho mình để còn bảo bọc hai con. Từ nay nàng sẽ phải làm Mẹ và làm Cha. Nàng sẽ làm sao để hai đứa con khỏi phải cảm thấy côi cút. Nàng đang trong tâm trạng nửa muốn ở lại căn nhà này để được sống với những kỷ niệm bởi vì người chồng đã tạo dựng nó. Từ tấm màn cửa, từ gốc cây ăn trái sau vườn, từng cụm hoa, sân cỏ... đâu đâu cũng có dấu vết của anh. Mặt khác, nàng phải giữ những kỷ niệm trong tận sâu đáy lòng, vì con đường trước mặt còn dài mà hai con lại còn nhỏ dại. Nàng tự nhủ: "Tôi phải sống! Tôi phải mạnh dạn tiến bước". Niềm đau hãy để một mình âm thầm cam chịu, không được bi lụy làm mờ mịt tương lai. Hãy để kỷ niệm về với kỷ niệm! Vì lẽ đó nàng quyết định dời nhà để đầu óc được thanh thản mà lo cho hai con.
 
***
 
Thời gian qua nhanh, thấm thoát nàng đã dời sang chỗ ở mới gần tròn hai năm. Cuộc sống có phần ổn định.  Bà Cô vẫn còn giúp nàng chăm sóc và thương yêu hai đứa con nàng. Ba má, chị em, bà con thường thăm viếng và lo lắng cho gia đình nàng đủ thứ. Nhờ vậy dù mưa gió, rét mướt, trời Đông lạnh lẽo, mùa Hạ oi ả... nhưng lúc nào nàng cũng cảm thấy ấm áp dễ chịu vì tình thương đùm bọc mà gia đình thân quyến đã dành cho ba mẹ con nàng. Mấy đứa con giờ khôn lớn hơn, hiểu biết hơn, vòng tay nàng vươn đủ dài ôm gọn hai con, tình thương dâng đầy.

Một hôm nàng nhận được tin người chồng của cô em họ ở Úc qua đời sau nhiều tháng năm chống chọi với cơn bệnh ngặt nghèo. Nàng tìm trong cuốn album tấm ảnh của vợ chồng cô em họ. Bất giác nàng bắt gặp hình chiếc áo cưới. Chiếc áo mà cô em họ và nàng cùng mặc trong ngày lễ tân hôn. Chiếc áo giờ "lưu lạc" đến nơi nào nàng không biết! Nhưng có một điều là hai cô dâu ngày nào cùng mặc chiếc áo cưới duyên dáng kia, nay đã trở thành góa phụ. Nàng ngẩn ngơ, một sự trùng hợp ngẫu nhiên, hay là vì chiếc áo định mệnh?! Nàng muốn quên điều suy nghĩ viển vông này, nhưng nó cứ lởn vởn trong đầu. Bao nhiêu câu hỏi được đặt ra. "What if", giả sử như là, thế này, thế khác. Cuộc sống con người có thể nào tùy thuộc vào chiếc áo cưới vô tri kia hay không?
 
Nàng chia buồn cùng cô em họ. Cả hai ôn lại những kỷ niệm, chia sẻ những đau buồn mất mát, an ủi nhau vì số phận hai người lại giống nhau. Và hai chị em nhắc đến cùng chiếc áo cưới mà hai cô dâu, nàng và cô em họ, đã mặc trong ngày tân hôn... Nàng không muốn nghĩ đến những điều về tâm linh. Nàng cũng không dám nghĩ mình là người con gái sanh ra đời với ngôi sao xấu, vì có biết bao người còn kém may mắn hơn nàng, vì nàng còn có hai viên “ngọc quý" mà chồng đã để lại, còn có cha mẹ, thân bằng quyến thuộc hết lòng thương yêu... và nàng còn có những người bạn tri âm tri kỷ.
 
***
Gần đây nàng nhận được vài bức điện thư của cô em họ ở Úc, người mà nàng mặc cùng chiếc áo cưới, thăm nom an ủi: "xem ra em và chị còn may mắn hơn nhiều người là chồng hiện hữu mà vẫn "nghìn trùng xa cách"...." khi nhắc đến người bà con ly dị vì những chuyện không đâu! Và trong một email khác có đoạn: "hôm qua đọc mail chị em mới nhớ ra cái áo cưới hy hữu mà M.V. nó mua cho em khi đi honeymoon bên Thailand, giá mà chị được hạnh phúc mọi chuyện suôn sẻ thì em sẽ thấy vui hơn!"
 
Cám ơn em, luôn nghĩ đến chị!
 
Cám ơn em, đã chia sẻ với chị chiếc áo cưới của em: "Chiếc Áo Cưới, Hai Cô Dâu"!
 
Cuộc đời của em và chị có nhiều điểm tương đồng trong quá khứ, lúc lập gia đình, và cuộc sống hiện tại. Còn tương lai, chị chắc em sẽ được điều tốt lành và nhiều ân phước. Em à! Hạnh phúc không vì chiếc áo vô tri kia, không phải tùy thuộc vào những điều mình vừa bị mất hay đánh mất, mà... Hạnh Phúc là mình biết bắt giữ hiện tại, đem tình thương đến với tha nhân như em đang làm để giúp những người cùng khổ, bất hạnh... 
 

Songthy