PSSC2017    PSSC2016    PSSC2015

HoaMai

 
-  Người ta lấy tôi, chớ tôi đâu có lấy người ta!
 
Mai trả lời nếu có ai hỏi khi thấy bụng nàng càng ngày càng lớn. Đây cũng là câu Mai luôn trả lời mẹ mình khi bị gạn hỏi, và bao nhiêu lần sau này nàng cũng đáp y như thế, không hề thêm bớt. Bụng nàng ngày một to nên bước đi có vẻ chậm chạp và nặng nề hơn. Đứa con trong bụng ai là cha, chính nàng cũng không biết thì làm sao mà trả lời thỏa đáng cho những người hàng xóm thóc mách. Dù vậy, mọi người như thương xót nàng hơn là chê bai hay gièm pha. 
 
Nàng sống với mẹ trong căn nhà trống trước trống sau, từ khi ba nàng qua đời sau 75. Sự quạnh hiu đã đưa đẩy cuộc đời nàng từ bất hạnh này đến bất trắc khác. Và sau những cú sốc nàng đã gặp, làm nàng như người mất trí. Từ đó, gương mặt thành dửng dưng, bất cần đời. Không mấy khi thấy nàng vui, chẳng thấy nàng cười, dù vậy mặt mày lúc nào cũng được nàng chăm sóc kỹ càng, mái tóc thẳng mượt mà. Nếu nhìn kỹ, sau vẻ trầm lặng nàng vẫn còn nét thanh tú. Quần áo lúc nào cũng tươm tất như những người bình thường. Chân nàng mang đôi dép da dù mòn, nhưng bước chân có chút gì đài các.
 
Nhớ lại... chồng nàng xưa kia là một Sĩ Quan, làm Quận Trưởng ở một quận vùng sông Cửu Long gần quốc lộ số 4. Sau khi có đứa con đầu lòng, chồng nàng có tình ý với cô thư ký của ông. Mọi việc tới tai nàng, lúc đầu Mai cũng cố khuyên ngăn chồng, nhưng không hiệu quả và mọi người đều cho là nàng ghen bóng ghen gió. Nàng âm thầm chịu đựng cho đến khi nàng sinh đứa con thứ hai, thì chồng nàng bắt đầu lạnh nhạt với nàng hơn. Lòng ghen của Mai càng ngày càng tăng có lẽ vì mọi người không tin nàng, nhất là bên chồng. Cơn ghen của nàng bắt đầu như ngọn sóng, nay như cơn thác lũ mà không có lối thoát. Bờ đê không biết khi nào vỡ vì tức nước?! Dù vậy, Mai vẫn không muốn chia tay với chồng, vì đây là mối tình đầu của nàng. Với sở học, nàng có đủ mọi cách để trả thù người chồng bạc bẽo. Nàng có thể làm cho chàng thân bại danh liệt. Nàng biết những việc gì cần làm, vì nàng là Luật Sư trẻ đẹp và giỏi giang ở tỉnh lúc bấy giờ. Tại sao cuối cùng, nàng phải cam chịu là người thua cuộc? Phải chăng tình yêu, bởi chỉ có tình yêu mới có thể đưa đến sự hy sinh tột cùng như vậy. Hậu quả đưa đến việc nàng bị bấn loạn thần kinh, và trở thành mất trí trước ngày Ba Mươi tháng Tư không bao lâu. Con đê đã vỡ bờ. Tình trạng tâm thần của nàng ngày càng tồi tệ. Những lúc tỉnh táo nàng thường kể:
 
Cha mẹ đặt cho nàng tên Mai là hoa của mùa Xuân, 
 
Tình yêu đến với nàng cũng vào mùa Xuân,
 
Và tình yêu cũng vuột khỏi tầm tay nàng lại vào mùa Xuân...
 
Nay còn đâu nữa mùa Xuân của Mai, còn đâu nữa những chiếc hoa vàng khoe sắc thắm vào mỗi độ Xuân về. Còn đâu nữa bé Mai ngày nào, vô tư, nhí nhảnh, đã nhặt từng cánh hoa mai ấp ủ chờ đón Giao Thừa. Mùa Xuân đã gắn liền với cuộc đời nàng. Phải chăng nhờ sự tin tưởng nhiệm mầu này nên nàng tìm được sự tỉnh táo vào mỗi độ Xuân về. 
 
Vào những ngày thường, nàng hay phụ giúp cho người bà con có tiệm tạp hóa mà nàng từng là ân nhân của gia đình này khi còn hành nghề Luật Sư. Nhờ vậy nàng đi làm tùy theo sức khỏe mỗi ngày. Số tiền làm được chẳng là bao so với số lương mà nàng đã làm khi còn là một Luật Sư. Nhưng nó cũng giúp nàng trong hoàn cảnh ngặt nghèo, nhờ vậy nàng có chút đỉnh tiền mua quà cho mẹ chồng và hai con. Tiếc thay, các bạn đồng nghiệp giờ cũng tản mác đâu hết vì thời cuộc, nếu không chắc nàng cũng được giúp đỡ phần nào, vì khi xưa nàng rất được bạn bè đồng nghiệp thương mến. 
 
Còn mẹ nàng sau ngày chồng mất vì bị đánh tư sản, tiền bạc dành dụm cất giấu chẳng có bao nhiêu, chỉ còn mảnh đất hương hỏa là nơi tạm dung thân của hai mẹ con nàng là đáng giá. Còn lại chút ít, đã chi dụng đủ thứ nên chẳng còn gì. Hơn nữa tuổi già bệnh hoạn, mà Mai thì lúc tỉnh, lúc không, nên cũng chẳng lo lắng gì cho mẹ được. Nhìn nàng mà bà thương cho con, khi nàng lẩm bẩm một mình, khi ngồi trên chiếc phản gõ nhìn về hướng sông sau nhà. Hình như nàng cố nhớ lại biến cố khi nàng ngủ lại căn nhà nhỏ ở trên đất hương hỏa vào một đêm mưa gió. Bà mẹ kể lại, khi về nhà sáng hôm sau, nàng khóc sướt mướt, tinh thần khủng hoảng và nơi cổ có dấu bầm. Nàng nói là có một bóng đen ập vào chòi đêm qua và đè nàng dù nàng chống cự. Bóng đen đó đã làm hại đời nàng và hậu quả là bụng nàng mỗi ngày một to. Nàng rời chiếc phản gõ, đi đi, lại lại, ra dấu tay, dáng như trước đây nàng là Luật Sư biện hộ trước tòa. Rồi nàng ngồi phịch xuống đất, hai tay ôm đầu tỏ ra bất lực. Lát sau, đứng dậy ra lu múc nước rửa mặt, chải đầu và lẩm bẩm: 
 
Đàn bà con gái phải biết săn sóc mặt mày, tóc tai mới được chồng thương!
 
NhaLa
 
Lại một mùa Xuân đến. Nàng trông tươi tắn, tỉnh táo trò chuyện, thật khó mà nghĩ rằng đây là người đàn bà tâm thần bất ổn, điên loạn. Hôm nay là Ba Mươi Tết, nàng mua bánh mứt, hoa quả mà hai con thích. Nàng chọn bó hoa Thủy Tiên thật đẹp, vì biết mẹ chồng nàng thích và tin là chưng hoa thủy tiên vào đầu Xuân sẽ mang đến may mắn cho gia đình. Bà mẹ chồng  vẫn thương nàng như xưa vì nàng là người con gái mà bà đã trầu cau cưới hỏi cho con trai bà. Có lẽ bà quý nàng hơn, dù nàng đã sống xa chồng với tâm thần bất ổn, nhưng năm nào nàng cũng về thăm bà cụ và hai con. Mặc dù tâm trí bất thường nhưng mỗi lần về quê chồng thăm hai con, bao giờ nàng cũng trang điểm như để làm đẹp cho chồng như ngày nào, luôn sơn móng chân tay màu hồng, màu mà ngày xưa chồng nàng thường khen hợp với nước da trắng của nàng. Nàng trở vào nhà và chọn bộ quần áo mà nàng ưng ý nhất để mặc và lấy vài thứ lặt vặt khác bỏ vào túi xách để chuẩn bị đi thăm chồng và hai con. Má nàng thấy thế mới hỏi:
 
- Con định đi đâu vậy?
 
Nàng trả lời:
 
- Tết đến rồi, con đi thăm hai đứa nhỏ và coi chồng con đi học tập về chưa?
 
Má nàng tiếp:
 
- Con à đừng đi, chờ sanh xong hãy hay, vì bụng dạ như vậy đi qua bên đó làm sao ăn nói với bên chồng!
 
Nàng im lặng, nhưng đôi mắt như muốn nói lời gì... Nàng lắc đầu nhè nhẹ, với tay lấy cái túi xách mà nàng đã chuẩn bị, rồi bước nhanh ra cửa.
 
Sau lần đi ấy, khi trở về nàng im lặng hơn và thường ngồi hàng giờ ngoài bờ sông thỉnh thoảng lại ôm mặt khóc khóc, cười cười. Má nàng an ủi, hỏi han hết lời nhưng chẳng được câu trả lời. Có lẽ vì đau buồn cho đứa con gái bất hạnh, và bệnh hoạn vì tuổi già nên bà cụ qua đời sau đó ít lâu. Và đứa con rơi trong bụng nàng cũng được gởi vào Cô Nhi Viện khi vừa chào đời!
 
Tất cả những gì đau đớn nhất mà con người phải gánh chịu đã ập đến đời nàng. Tại sao nàng phải nhận quá nhiều điều bất hạnh? Tại sao nàng phải chịu quá nhiều đắng cay khi tuổi đời còn rất trẻ? Phải chăng mùa Xuân sẽ không bao giờ đến với cô bé tên Mai như ngày nào? Phải chăng nàng đang nhớ đến những điều đã gây khổ cho mình? Mùa Xuân bây giờ dù không còn đẹp như ngày xưa, nhưng người đàn bà tên Mai luôn luôn đi tìm mỗi độ Xuân về. Nàng vẫn thường lẩm bẩm: 
 
- Tại sao? Tại sao
 
Người ta lấy tôi, chứ tôi đâu có lấy người ta!
 
Tại sao chồng tôi lại bắt tôi ký tên ly dị, để cưới cô thư ký, mà ngày đó mọi người và cả anh ta đều cho là tôi ghen bóng ghen gió...? 
 
Tiếp theo là tiếng cười của nàng vang vọng trong đêm khuya thanh vắng.  
 
Nàng giờ ở tuổi về chiều. Người con gái trẻ đẹp ngày nào giờ hương sắc đã tàn phai. Người nữ Luật Sư nổi tiếng ngày xưa giờ không còn ai nhớ và nhắc đến... cho dù có nhắc, nàng cũng dửng dưng như chưa bao giờ biết đó là mình. Người vợ ghen tuông vì hạnh phúc của mình bị đe dọa, giờ không còn màng đến thế sự. Kẻ phạm tội đã hại đời nàng, chắc nàng cũng không biết và sẽ không bao giờ biết là ai. Riêng người chồng bội bạc, nàng cũng không hề oán giận, mà chỉ còn nhớ đến những gì đẹp nhất mà một thời mình và người ấy đã từng thương yêu. Các con nàng giờ khôn lớn, ở đâu chắc nàng cũng không bận tâm, dù trước đây nàng đã dành tất cả tình mẫu tử cho các con. Bao nhiêu đổi thay của cuộc đời cô bé tên Mai, trở thành người đàn bà điên loạn! Cuộc đời đã làm nhiều thay đổi cho số kiếp con người!  
 
Mùa Xuân của đất trời vẫn còn đó, vẫn đều đặn đến với muôn loài, để hoa kết trái, để cây thêm tươi, để cỏ bớt úa, để vạn vật thêm nguồn sống mới... Còn riêng nàng, mùa Xuân đem đến cho nàng chút tỉnh táo để gom nhặt từng cánh mai vàng, như gom nhặt từng kỷ niệm của tình yêu đã chứa đầy trong tiềm thức.
 
Mùa Xuân 2011  

Songthy