PSSC2017    PSSC2016    PSSC2015

uzt
 
Niềm vui nào rồi cũng sẽ qua
Chỉ có nỗi buồn còn ở lại
Chút tình.. xin người đừng thương hại
Mơ ước rồi mưa nắng phải chia xa...
 
 
Khu thương mại chỗ tôi rộn rịp hẳn lên.  Những người khách lạ mặt và con cái từ các thành phố lân cận đổ xô về với những chiếc xe đẩy chở đầy thực phẩm, khách hàng nhộn nhịp mua bán, các mặt hàng mới bày bán để cung ứng nhu cầu người mua, tất cả những hình ảnh này báo hiệu mùa lễ cuối năm gần kề.  Bên trong khu thương mại ấm cúng, tươi mát, trong khi bên ngoài gió đông lạnh lẽo.  Các cành cây trút lá chỉ còn vài chiếc lơ thơ lủng lẳng héo úa run rẩy trước ngọn gió đông. Mấy tờ lịch sau cùng cũng được bóc rời, chờ một năm mới dần đến. Đây là thời điểm vui vẻ hạnh phúc với mọi người, bởi có những cuộc đoàn viên, những tiệc hội ngộ để sẻ chia với người thân trong gia đình bao điều trải nghiệm cuộc sống qua một năm dài.
 
 
Nhưng với tôi thì lại khác. Mỗi lúc Xuân sang, lòng buồn rười rượi. Bởi hạnh phúc đời tôi đã ra đi cũng vào những ngày sang xuân thế này.  Thấm thoát hơn mười năm.  Nhìn lại đoạn đường, nhiều lúc tự hỏi sao tôi có thể có đủ năng lực đi suốt đoạn đường dài bấy lâu!  Vả chăng là tình yêu anh đã cho tôi trước khi tuổi thọ anh vĩnh viễn trở thành hằng số bất biến.  Phải chăng hai đứa con mà anh để lại như kỷ niệm cho sự gắn bó giữa anh và tôi tuy ngắn ngủi nhưng tuyệt vời.  Đêm đêm tôi thầm cám ơn Thượng đế đã ban cho tôi cuộc sống và mong đủ nghị lực để hoàn thành sứ mạng trên hai vai.  Và ngày ngày vào mùa này, bận rộn, khách hàng huyên náo làm tôi tạm quên những ưu tư dằn vặt lúc đêm về.
 
Nhớ anh, tuổi độ vào thu nhẹ nhàng như sóng nắng ban mai, lãng mạn như vần thơ trữ tình, chứ không quắt quay như những chiếc lá thu kia.  Anh là những gì ấm áp mà tôi có được. Thế mà lại sớm lìa cành, bỏ tôi bơ vơ đơn độc trên đường trần đầy gai chông với hai đứa con nhỏ dại. Tôi như một viên đá cuội, bị ném xuống cái hố sâu không đáy. Tôi sẽ sống ra sao, khi mà mười năm trong vòng tay âu yếm của anh, tôi chẳng một lần tự mình đổ xăng, chưa bao giờ lái xe trên xa lộ.  Vậy mà nhiệm mầu thay tạo hóa ban cho tôi cuộc sống và ban cho tôi nghị lực để tự tồn, để nhịp bước theo từng tháng ngày qua đi như tờ lịch bóc rời, như chiếc lá mùa Thu.  Cho dù đại gia đình luôn cho tôi thứ tình cảm không lường đo giá. Ba mẹ, cậu mợ, dì dượng, em cháu, ai ai cũng thương yêu tôi rất mực. Tình thương và lòng bao dung đặc biệt của cô em gái và ba cậu em trai.  Tình thương mà tôi đón nhận đã lấp được phần nào hố sâu thẳm đau buồn đời mình.  Và hai vì sao xinh tươi, mà tôi thường gọi là công chúa nhỏ, chính là niềm tin, kết tụ san bằng cuộc sống quá nhiều đau khổ mà tôi phải gánh.
 
Có những đêm thui thủi đi về một mình sau những giờ phút làm việc đầy căng thẳng với cơm áo gạo tiền hằng ngày, khi xe đậu tại driveway trước cửa garage, tôi thầm ao ước có một ánh mắt ngóng chờ tôi về, một bờ vai vững chắc cho tôi dựa vào những lúc thấy chùn chân trong cuộc sống, và một vòng tay ấm áp để  sưởi ấm lòng tôi trước gió bão cuộc đời.  Nhưng tất cả chỉ là mơ ước và vẫn mãi mãi là mơ ước.  Để rồi đêm dài khắc khoải vẫn lặng lẽ trôi qua... những giọt nước mắt buồn tủi, đơn côi thấm đẫm gối chăn.
 
Có lúc nhìn mấy đứa cháu nhỏ, con của các em tôi quấn quýt bên cha mẹ để vòi vĩnh và nũng nịu, tôi vô cùng tủi thân. Tủi thân vì tội nghiệp và thương xót cho các con tôi, vì chúng sẽ chẳng bao giờ có thể tìm lại được những phút giây tuyệt vời này.  Có hạnh phúc thật bình dị và giản đơn, như tung tăng cùng mẹ cha, vui dạo ngày đầu xuân rực rỡ nắng vàng, hay cùng cha đùa giỡn trên những thảm cỏ xanh mượt mà êm ái.  Tội nghiệp, các con tôi sẽ chẳng có những giây phút diệu kỳ này.  Và dẫu, ngay cả khi tôi có tìm được hạnh phúc cuối đời mình, thì các con tôi cũng chẳng bao giờ có được như đứa trẻ có cha trong cuộc sống.
 
 
 
Từ những trải nghiệm bản thân, tôi lấy làm tiếc cho những ai đang có hạnh phúc trong tầm tay, nhưng lại không trân trọng và nắm giữ.  Đến một lúc nào đó, khi mọi sự đã lỡ làng sẽ thấy rằng. Những gì tưởng là giản dị mà mình đang được thụ hưởng, thật sự sẽ trở nên vô cùng quý báu, khi nó vuột khỏi tầm tay.  Xin hãy quý trọng và gìn giữ từng phút giây hạnh phúc để không bao giờ cảm thấy hối tiếc trong cuộc sống cho chính mình, và những "thân thương nhất" của chúng ta. 
 
Giáng Sinh và Năm Mới đến rồi đi.  Cuộc sống chúng ta vẫn đều đều gõ nhịp theo quả lắc thời gian.  Một kỷ niệm quá đẹp ngủ yên từ bao nhiêu năm nay.  Tôi cố không để vuột khỏi lòng mình bởi vì sẽ không có niềm vui hay hạnh phúc nào có thể thay thế.  Và, tôi vui sống với niềm vui và hạnh phúc trời ban nhờ hai viên ngọc còn sót lại đời mình để thấy đó là hy vọng, là niềm tin, là hơi ấm để sưởi ấm lúc đông về.      


Songthy