Mùa Đông lành lạnh với những con nắng chỉ kịp làm bừng lên chút ấm áp vào buổi ban trưa rồi lại xòa xịt hơi sương khi hoàng hôn buông xuống.
Tháng Mười Hai đã sắp hết rồi. Buổi sáng ra đường với chiếc áo khoác dày, khăn quàng cổ, găng tay, và cả hai ba lớp áo bên trong. Đèn lung linh rực rỡ, thành phố đẹp - người người cũng đẹp. Ai ai hình như cũng đều chung một ý nghĩ là phải chọn lựa màu sắc y phục tươi tắn cho hợp với mùa lễ Giáng Sinh, cho nên mỗi lần ra phố, được dịp nhìn ngắm rồi tưởng tượng như đang gặp gỡ những nàng công chúa xứ Ba Tư , và chàng Hoàng Tử Ăng-Lê, hảnh diện, vui vui tí tí, mĩm cười nhìn cái thời điểm cuối cùng chấm dứt một năm; coi như là một điểm thích thú về mùa đông.
Sương mù giăng kín, mặc dù vẫn là con đường quen thuộc nhưng nét nhìn quang cảnh chung quanh lắm mơ hồ, mờ mờ ảo ảo như một nàng thơ nửa hư nửa thật, lãng mạn và trữ tình vô cùng. Nhưng, cẩn thận đấy nếu đang lái xe, mắt phải mở thật to để nhìn rõ ràng kẻo không lại đụng vào đuôi xe đang chạy trước, thì chẳng còn chi là thơ thơ mộng mộng tí nào nữa!
Vào mùa này từng chiếc lá vàng lưa thưa đang thèm khát lắm những buổi chiều với nắng ấm, dầu rằng số lá này, còn sót lại bao nhiêu trên cành biết là trong giây phút bất chợt không lường trước, một cơn gió sẽ tách chúng ra, rụng xuống...rồi theo lẽ sinh tồn sẽ đưa nó trở về màu xanh nguyên thủy bên cạnh mùa Xuân sắp tới.
Tóc thì rối thêm vì làn gió phất phơ giong ruổi, mà đôi tay thì bất lực trốn tránh trong chiếc găng tay dày cộm nên chẳng thể nào vuốt ve lại, thôi đành mặc cho cơn gió bấc thản nhiên đùa cợt.
Những cơn mưa phùn thỉnh thoảng rưới vài giọt trong ngày để góp phần ồn ào thêm cho những bản nhạc mừng chúa ra đời, để đánh thức những tâm hồn vô cảm với mùa đông. Và cũng làm tăng thêm cái cảm giác lạnh, lạnh trong mùa đông.
Thăng trầm của cuộc đời có nắng, có mưa, có sương rơi, có tuyết lạnh nên kiếp người đành phải đi theo, hòa nhập vào đó. Cũng như hơi hướm tàn thu vẫn sống còn quanh quẩn bên luồng gió đông rát da hôm nay. Phải chấp nhận thôi! Sắp xếp lại mọi thứ. Hãy nghĩ theo cách đơn giản và sẵn sàng như việc soạn ra áo ấm, trải thêm mền, mang vớ, đội mũ len... để chống lạnh.
Có những mùa đông lo âu, tính toan như vậy để người lớn tóc thêm sợi bạc. Có những mùa đông ước mơ, chờ đợi ông già Noel thần thoại để trẻ con thành thanh niên, thiếu nữ. Có những mùa đông giá lạnh, tê cóng để con người mới có dịp bỏ rơi một buổi sáng tinh khôi của trời đất vì vẫn còn trùm kín trong chăn ấm.
Bầu trời mùa đông gợi lên trong lòng con người ta nhiều nỗi xúc động. Cảm giác thèm muốn một cái ôm ấm áp, một phút đan tay. Một giọt nước mắt lăn dài khi hình dung, liên tưởng đến những điều xưa cũ!
Mùa đông khiến con người ta hóa thành bi lụy bởi những cơn gió xốn xang, táp vào da thịt thấu tận xương tủy, tiếng rít ra của gió luồn hơi lạnh từ sau lưng, trước mặt, làm tê tái cõi lòng cho những ai mang thân phận kẻ độc hành, cô quạnh. Nhưng, cái trí tuệ thông minh nằm trong mùa đông đã giúp cho con người nhận ra và cảm thấy được: Sự ấm áp và lạnh lẽo - Sự gần gũi và xa xôi!
Noel đang đến rất gần, người ngoài phố đông hẳn lên, phải nhanh chân bước, nếu không ta sẽ chìm trong dòng đời náo nức đó. Càng tấp nập thì ta càng thấy lạc lõng, bỏ rơi! Trong giây phút rộn ràng gặm nhấm buồn bã đó ta lại chỉ muốn ngồi một mình, nhắm ly cà phê nóng rồi buông thả tâm hồn mình theo vô định của tuyết Đông.
Mùa đông, đêm lại dài hơn ngày, lại càng đem đến cho con người cái cảm giác chơi vơi, lạc lõng. Thao thức với đêm đông là sẽ cảm nhận được sâu thẳm của đêm dài khó ngủ. Mùa đông làm cho nỗi nhớ về ai, về nơi nào đó sắc cạnh thêm, bén hơn, rét hơn..."Đông về ngưới ấy có lạnh không?" "Đông về chốn đó có bình an không?"
Vầng trăng thì lại u uẩn hơn với đông vì lớp sương dày bao phủ mây trên tầng cao. Vì vậy nỗi nhớ sẽ dễ dàng đi lạc trong đêm đông. Cái giá băng sẽ dần dần tê cứng trái tim bạn trong luồn nhớ nhung, suy nghĩ.
Chống chỏi. Phải có cách chống chỏi lại. Lần tìm về thói quen chấp tay cầu nguyện, lặng yên lắng nghe tiếng chuông nhà thờ đổ, tiếng ngân vang kinh thánh đồng đạo của những con chiên với một tâm hồn thanh tịnh nhẹ nhàng... rồi thì mọi sầu muộn tự nó sẽ mềm ra, chảy dần đi khi nắng ấm ửng lên, khi dáng dấp thiên thần xuất hiện với muôn nghìn huyền năng kỳ diệu xóa bỏ và tha thứ.
Tháng Mười Hai tự hủy diệt với hình con số 31 trên tờ lịch treo tường đẩy lòng người rung động với muôn vàn xúc cảm mông mênh và ước vọng.
Đêm nay có một màu sắc thật buồn rơi giữa một trời hoa đèn rực rỡ lộng lẫy, nhộn nhịp và tưng bừng!
Lại thêm một mùa Đông nữa. Mùa thể hiện lạnh lùng, bơ vơ, co quắp. Mùa dành riêng cho chiếc lá cuối cùng. Mùa với màu trắng lấp đầy màu vàng của thu.
Những mảnh ghép kỷ niệm không may mắn trong cuộc đời hãy mau chóng trở thành những bông tuyết bay bay rơi vào cành cây, bám víu trên những mái nhà, vây kín những chiếc xe đậu ven lề, trải mỏng trên mặt lộ... rồi sáng mai đây sẽ vỡ vụn tan ra khi chút nắng dũng cảm đối phó với đông quay lại.
Dùng hết sức mạnh của đôi tay, đặt nỗi buồn lên khung cửa sổ chờ gió cuốn đi... Một người, một mình quay lại choàng thật chặt vào lòng mình, nhắm mắt lại để cảm nhận được từ nơi xa tít, ngôi cao thánh thiện nào đó đã ban phát cho hiện thân này: "Sự bình yên cô đơn của mùa Đông"
Thu Vàng