PSSC2017    PSSC2016    PSSC2015

Star InactiveStar InactiveStar InactiveStar InactiveStar Inactive
 

.

Xứ Úc bắt đầu chuẩn bị cho mùa đông  bằng những  hàng cây trụi lá, bằng cái se lạnh bất chợt, bằng trời sập tối rất nhanh, rồi ánh nắng hiu hắt lúc chiều về, những cơn mưa lạnh, những ngọn gió buốt, khung cảnh âm u khi mặt trời rong chơi nơi khác… khiến lòng người như hòa nhập vào cái lạnh và nỗi buồn tưởng chừng như dễ dàng thấm sâu hơn.

Ngày 1/6 mùa đông đã chính thức hiện diện nơi đây bằng cơn mưa phùn, những hạt mưa lất phất, nhẹ nhàng rơi xuống  làm cho cảnh vật đượm màu buồn tênh… và trí óc  tự nhiên lang thang lượm lặt vài điều trong cuộc sống.

Buổi sáng thứ Hai đầu mùa, vừa buông túi xách xuống bàn và mở máy computer, dòng tin nhắn từ Hiệu trưởng mời toàn thể nhân viên họp lúc 8.30 sáng. “Có chuyện rồi!” mọi người nhìn nhau bàn tán… Phòng họp bắt đầu kín người, phút thinh lặng bàng hoàng…”một đồng nghiệp của bộ môn Toán vừa từ trần sau khi phát hiện bị ung thư mới hai tuần trước đó”. Đi nhanh quá, không kịp cho gia đình chuẩn bị tâm lý, không kịp cho bạn bè, học trò thăm viếng, ủi an… Ban âm nhạc trường trỗi lên một ca khúc tiễn đưa với tiếng đàn violon và piano vang lên… tiếng nhạc trầm buồn, thật trang trọng  kết hợp cùng khung cảnh lắng đọng, ngọn nến trắng đặt trên nền khăn tím làm căn phòng như ấm lại, như nối kết tình thân, như lời chào vĩnh biệt một  đồng nghiệp thân mến. Tấm hình ông lung linh bên ngọn nến,  như đưa mắt nhìn thân thiện, hiền lành chào mọi người. Sau nghi lễ cầu nguyện đơn giản, các bạn của ông tiến lên chia sẻ những câu chuyện, những kỷ niệm trong suốt 30 năm ông làm việc tại trường. Lá thư của một nữ sinh lớp 11E - lớp do ông làm giáo viên hướng dẫn - được cô giáo dạy Anh Văn đọc lên khi em biết Thầy đang bệnh nặng... Lời viết của em tuy ngây thơ nhưng vô cùng chân tình làm nhiều người gạt nước mắt cảm động, đại ý em kể lại những lời dạy dỗ, những khuyên răn của ông mà em và các bạn cố tình bỏ qua, để rồi tuần qua, khi làm bài thi Toán giữa năm, đang loay hoay ráng nhớ công thức để giải bài toán thì lời giảng của ông bất ngờ thoáng hiện trong trí, đã giúp em hoàn tất được câu hỏi suôn sẻ. Kết luận của lá thư em viết làm giọng đọc của cô giáo nghẹn ngào trong nước mắt “xin lỗi Thầy, một lời xin lỗi muộn màng vì có lẽ Thầy sẽ không còn trên cõi đời này nữa, nhưng con vẫn muốn nói ra, vẫn muốn xin lỗi Thầy, bởi con biết Thầy vẫn đang hiện diện nơi đây và đang muốn con nói một lời mà Thầy mong muốn được nghe, vâng đúng thế, con xin hứa sẽ siêng năng học hơn, nhất là môn Toán và Lý, như Thầy đã từng khuyến khích, giúp đỡ vì biết là con có khả năng học hai môn này, con hứa là sẽ không ngoan cố, cứng đầu mỗi khi Thầy Cô giảng dạy cho con hiểu sâu hơn về bài học, con sẽ không tái phạm thái độ bất kính như đã làm với Thầy. Thầy ơi, con sẽ làm được điều này và ngàn lời xin lỗi Thầy. Xin Thầy tha thứ cho con!”

Câu chuyện kể trên chỉ là một câu chuyện nhỏ về lời xin lỗi muộn màng của một học sinh dành cho Thầy. Nỗi ân hận có thể chỉ kéo dài trong thời gian ngắn, bởi học trò nào mà không một lần phạm lỗi, dù vô tình hay cố ý. Làm nghề giáo, biết bao lần chán nản khi muốn chuyển tải những kiến thức cho học trò mà kết quả lắm khi không được như ý, nhưng nào mong nhận một lời cám ơn, xin lỗi? mấy ai bước lên bến an toàn mà còn nhớ công khó nhọc của người lặng lẽ  chèo đò đưa khách sang sông? Chuyển rộng ra thế giới quanh ta, mấy ai không lần lầm lỗi, cần được xin lỗi, cần câu thứ tha? Ngẫm nghĩ cũng lạ tại sao chỉ hai chữ xin lỗi lại vô cùng khó nói, lời tha thứ khó lòng buông thả khi cùng nhau hiện hữu trên trái đất này thế nhỉ?

 Biết bao tình nhân chưa từng nói lời xin lỗi để phải rời xa nhau và lòng tiếc nuối dai dẳng đeo theo không nguôi, nói hay nghĩ đến chữ “phải chi” thì đã muộn! Lòng người như thời tiết bốn mùa mưa nắng lạnh nóng, giận hờn yêu thương ai mà không lần tránh khỏi? Có một bài hát “nếu như ngày đó một trong hai ta biết nghĩ, thì bây giờ ta dễ mất nhau chưa?” nghe thật ngậm ngùi nhưng cũng chí lý lắm dành cho những cặp tình nhân từng yêu thương nhau chân thật. Chỉ vì tự ái, chỉ vì” cái tôi” quá lớn mà quên đi “cái tình” đã từng trao cho nhau. Có người quan niệm “yêu là không hối tiếc” hoặc thấy rằng “may mà có em đời còn dễ thương” nhưng những va chạm đời thường, những mâu thuẫn không chịu tìm ra mấu chốt để giải quyết đã là những ly nước hất đổ  tình yêu.

 Tấm lòng của người con đối với cha mẹ cũng tương tự thế, cứ làm buồn lòng rồi ngày đưa cha mẹ ra nghĩa trang, những giọt nước mắt thương tiếc lại tuôn ra… nén nhang tưởng niệm trước mộ có thể làm nguôi ngoa nỗi ân hận được chăng? Tôi được đi dự một đám tang, người con trai trưởng quỳ trước mộ hứa “Thưa má, chúng con xin lỗi đã làm má buồn trong những năm tại thế, nhưng từ nay con xin hứa với má sẽ là sợi dây nối kết để anh em con đoàn kết thương yêu nhau như ba má hằng mong muốn” Oái ăm thay, ước nguyện mong mỏi của cha mẹ chỉ đơn giản có thế, có cần đòi hỏi ơn đền đáp gì cao xa đâu, may mà cũng còn có những đứa con cảm nhận ra điều đó dù vào lúc cha mẹ đã lìa trần cũng là niềm an ủi cho song thân nếu như tin rằng hương hồn họ còn phảng phất đâu đây, chứ còn biết bao người con chỉ than khóc, vật vã trước mộ rồi lại thản nhiên như không với giòng đời vô tình và vật chất .   

Mùa đông cây trụi lá, trời lạnh lẽo âm u, nhưng sức sống vẫn còn mạnh mẽ tồn đọng, đó là mốc thời gian để chuẩn bị, bắt đầu cho cuộc sống mới. Những mầm non đang ẩn tàng đâu đó trong thân cây,  chờ ngày chồi ra khoe sắc tươi tắn, trẻ trung với đời. Tình yêu cũng thế, vẫn còn tiềm tàng và nóng bỏng trong bản thân mỗi người, hãy dùng lời xin lỗi, những suy nghĩ tích cực để nó được tỏa ra làm sáng đẹp cho đời và cho người.

Biết là lời xin lỗi quả thật khó nói, nó cần một tác nhân, một kích tác để nẩy bật lên. Ước chi chất kích tác đó là những gợi nhớ về cái đẹp của thương yêu chăm sóc, của dịu dàng ấm áp, của tay trong tay, của  ánh mắt nụ cười…  những ngày qua; để quên đi những hằn học châm biếm, những trách móc  nghi kỵ, những hiểu lầm gai góc… ngày nay. Tì vết trong tâm tưởng sẽ mờ dần nếu như biết nhìn lại mình và người….

Life is too short, đời ngắn lắm! Hãy tận hưởng và yêu mến những khoảnh khắc đẹp, đừng làm tổn thương nhau để có thể đồng ý rằng:

Cuộc đời vẫn đẹp sao, tình yêu vẫn đẹp sao!

 

Hồ Diệu Thảo